Hành Trình Của Trái Tim
Tác giả Judith Bronte,
Judith Bronte, tên thật là Sarah L. Fall, nhà văn Mỹ, hiện đang sinh sống tại tiểu bang California, Hoa Kỳ. Bà viết đủ các thể loại truyện, phần lớn là truyện ngắn, một số truyện vừa và tiểu thuyết. Tác phẩm của bà thƣờng đề cập đến tình yêu của con ngƣời với con ngƣời đƣợc đặt trong một tình yêu thiêng liêng cao thƣợng vốn có thể làm thay đổi con ngƣời. Truyện của bà không ủy mị nhƣng trong sạch và thanh khiết, và tuy không khai thác khía cạnh tình dục nhƣ các tiểu thuyết tình cảm vẫn thƣờng làm nhƣng chúng vẫn có sức lôi cuốn mạnh mẽ; Nội dung không gây hận thù, dù đó chỉ là cảm giác căm ghét đối với cái xấu trong lối sống con ngƣời; trái lại, chúng khơi gợi tình yêu và sự tha thứ, và đó chính là cái cuối cùng có thể cảm hóa đƣợc những con ngƣời lầm lỗi.
Các tác phẩm đã ra mắt công chúng của Judith Bronte gồm có: The Greatest of These (tạm dịch: Điều lớn hơn cả), Some Pass By (Một vài ngƣời đi qua), Journey of the Heart (Hành trình của Trái tim), Harvest of C. Cushing (Vụ mùa của C. Cushing) Abigail‟s Journey (Hành trình của Abigail), đã đƣợc bạn đọc nhiều nƣớc trên thế giới hoan nghênh.
MỤC LỤC
Tác giả: Judith Bronte
VÀI DÒNG VỀ TÁC GIẢ:
CHƢƠNG 1: KHÔNG CÒN LÀ MỘT ĐỨA TRẺ CHƢƠNG 2: ĐỨA CON GÁI BƢỚNG BỈNH
CHƢƠNG 3: NGƢỜI CON BỊ THẤT SỦNG CHƢƠNG 4: GIỌT NƢỚC MẮT ĐƠN ĐỘC CHƢƠNG 5: ĐÊM THỨC TRẮNG
CHƢƠNG 6: NHÌN RA CỬA SỔ CHƢƠNG 7: KHI TÔI SỢ HÃI
CHƢƠNG 8: THỊ TRẤN THREE MILE BAY CHƢƠNG 9: NIỀM VUI BUỔI SÁNG
CHƢƠNG 10: TRƢỚC GIỜ HẸN
CHƢƠNG 11: LÀM CHO BIỂN PHẢI HỔ THẸN CHƢƠNG 12: NGÀI SẼ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN CHƢƠNG 13: CHÁY
CHƢƠNG 14: BỒ CÂU BÉ NHỎ CỦA ANH CHƢƠNG 15: KỂ TỪ HÔM NAY TRỞ ĐI
CHƢƠNG 16: MẸ PHẢI BIẾT CHƢƠNG 17: HOA DẠI
CHƢƠNG 18: HAI NGƢỜI BẠN THỜI THƠ ẤU CHƢƠNG 19: THÂN HƠN RUỘT THỊT
CHƢƠNG 20: NĂM PHÚT
CHƢƠNG 21: TÌNH YÊU CHỊU ĐỰNG MỌI SỰ CHƢƠNG 22: MỌI VIỆC ĐỀU CÓ THỂ
CHƢƠNG 23: TIẾNG CƢỜI VÀ NƢỚC MẮT CHƢƠNG 24: NGÀI CÓ THỂ LÀM
Chương 1: KHÔNG CÒN LÀ MỘT ĐỨA TRẺ
“Ta chỉ bỏ ngƣơi trong chốc lát, nhƣng với lòng thƣơng xót vô hạn Ta sẽ đem ngƣơi về.”
Es 54:7
Mặt trời Nhật chiếu những tia nắng nóng qua màn cửa trắng trong phòng ngủ của Izumi Mizukiyo. Cô trở mình, chẳng chú ý gì đến việc mặt trời đến đánh thức cô dậy. Không chịu để cho bị phớt lờ nhƣ thế, mặt trời bèn chiếu qua chiếc gƣơng soi đến đứng ngay cạnh chiếc nệm ngủ của cô gái, hắt một tia nắng chói chang lên đôi mắt còn mơ màng của cô.
“Đƣợc rồi, ta dậy đây.” Izumi uể oải nói và ngồi dậy. Nhƣ thỏa mãn với cách nhìn một ngày mới của cô, mặt trời liền thôi không rọi nắng nữa, để mặc cho cô ngồi đó, tay dụi lên hai con mắt còn ngái ngủ của mình. Tuy cô muốn dời chiếc gƣơng đi chỗ khác nhƣng nó cũng có ích khi rọi nắng đánh thức cô mỗi sáng. Ngồi trên giƣờng, cô bắt đầu soi gƣơng, chải mái tóc đen, và nói chuyện với những tia nắng nhƣ nói với một ngƣời bạn thân: “Này, mày có mừng vì tao vừa thi đậu tốt nghiệp không?” Không chờ trả lời, cô nói tiếp: “Tao mừng vì mày đã đến! Bố mẹ tao cũng định đến nhƣng có việc gì đó đã xảy ra. Tao chắc là họ đã đến nếu nhƣ họ có thể đến đƣợc.” Vẻ mặt cô chùng xuống một chút, rồi lại sáng lên với ý nghĩ mới: “Hôm nay trong buổi lễ phát bằng, cô Tanaka đã gọi bọn tao là „các thiếu nữ‟. Trƣớc đó cô ấy chƣa bao giờ gọi bọn tao nhƣ thế,” Izumi nói thêm, nhƣ thể việc cô Tanaka xƣng hô với học sinh nhƣ thế là bằng chứng đủ để chứng minh các cô đã trở thành thiếu nữ vậy. Izumi cầm lấy tấm bằng tốt nghiệp, rồi vừa đọc lại vừa cảm nhận từng chữ trên đó.
“Trƣờng nữ sinh Trung học Tanaka chứng nhận học sinh Izumi Mizukiyo đã thi đậu kỳ thi tốt nghiệp phổ thông trung học”. Izumi đã làm vinh dự cho cô Tanaka bằng việc đỗ đầu lớp.
Izumi yêu quý vuốt nhẹ mép tấm bằng. Tấm giấy nhỏ này đúc kết thời gian dài học tập chán ngắt của cô. Một nụ cƣới mãn nguyện nở trên môi: “Nay thì bố mẹ sẽ tự hào về ta.”
Phòng ngủ của Izumi thực tế chẳng phải là một cái phòng chút nào. Đó chỉ là một cái ô đƣợc ngăn ra trong một cái phòng lớn hơn bằng mấy tấm vách ngăn di động bằng gỗ. Gian phòng chỉ đủ chỗ để đặt một chiếc nệm ngủ và một chiếc gƣơng soi nhỏ của cô Tanaka cho. Mấy tấm vách ngăn đứng dựa vào bức tƣờng, bao bọc cái cửa sổ duy nhất trong gian buồng nhỏ hẹp. Izumi thích đặt gian buồng của mình chung quanh cái cửa sổ này, vì ban đêm cô có thể nhìn ra ngoài mơ ƣớc và tƣởng tƣợng rằng mình đang lang thang trong một ngôi vƣờn Nhật Bản, hít thở mùi hƣơng ngào ngạt tỏa ra từ những đóa hoa gần đó. Lúc ngủ, cô giữ hình ảnh này trong tim, và mơ về nó nhƣ một đứa bé khao khát mẹ. Một nụ cƣời bình yên thƣờng hiện trên gƣơng mặt cô, làm cho nó trở nên đẹp đẽ và thanh cao. Thật tội nghiệp, bố mẹ cô chẳng bao giờ chú ý đến những sự biến hóa trong đêm tối nhƣ thế này!
Izumi xếp mấy tấm vách ngăn lại, cẩn thận không để phát ra tiếng động. Bố mẹ cô ngủ trong một gian buồng phía bên kia. Cô nhẹ nhàng xếp chiếc nệm ngủ lại rồi đặt chiếc gƣơng soi lên bệ cửa sổ. Cô nhón gót đi xuống bếp, quì xuống bên chiếc lò nhỏ. Cái lò đứng trang trọng bên cạnh một cái tủ lạnh tí hon trên mặt sàn gỗ. Cô với tay mở túi đựng gạo, đong gạo bỏ vào một cái nồi, cẩn thận vo gạo trong chậu bếp. Cô lặng lẽ bắc nồi lên lò rồi bật lửa. Sau đó, cô tới tủ áo đẩy cánh cửa bằng gỗ mỏng. Đằng sau mấy bộ quần áo cô lấy ra một cái bàn nhỏ cao khoảng ba tấc. Đặt cái bàn ở giữa phòng, cô dọn chén đũa và ly uống trà lên bàn.
Cẩn thận nhón gót trở lại tủ áo, Izumi nhìn và lắc đầu. Tất cả quần áo của cô chỉ là mấy bộ đồng phục học sinh. Bây giờ phải thay quần áo, ngày đầu tiên của thuổi thiếu nữ mà lại mặc bộ đồng phục học sinh!
Sau khi thay quần áo xong, Izumi ngồi xuống bàn, lòng ƣớc ao bố mẹ thức dậy với mình. Vì bây giờ cô không còn là một đứa trẻ nữa, cho nên họ phải tự hào vì có một đứa con gái đã lớn. Xét cho cùng thì cô đã chẳng thi đậu đứng đầu lớp đó sao?
Cả bố lẫn mẹ Izumi đều đã thấy những tấm giấy nhỏ mà cô đã cố ý dán quanh căn hộ với hi vọng họ sẽ chú ý đến việc cô thi đậu tốt nghiệp. Cả hai ngƣời không ai nói gì về việc đó, vì thế cô hi vọng rằng có thể họ có ý định sẽ cho cô một bất ngờ khi họ sẽ đến vào giờ chót. Nhƣng vô ích, cô đã tìm kiếm bố mẹ giữa đám đông những cô cậu học sinh hạnh phúc và những ngƣời cha ngƣời mẹ tự hào, nhƣng không gặp. Nhƣ một con chó trung thành ngồi dƣới chân chủ chờ đợi một cái vỗ về âu yếm, Izumi chờ đợi bố mẹ, hi vọng nối tiếp hi vọng xem có dấu hiệu gì cho thấy họ có quan tâm.
“Izumi!” tiếng kêu đột ngột của mẹ khiến cô giật mình, “Tại sao mày chƣa đi học? Đi ngay đi, trƣớc khi bố mày thấy mày!” Bà Mizukiyo cáu. Cảm giác những giọt nƣớc mắt thất vọng đang chảy trong lòng, Izumi lặng lẽ cúi đầu: “Thì mình đang mặc đồ để đi học đấy chứ,” cô tự bào chữa, “mẹ không biết đó thôi.” Tuy vậy, ý tƣởng này chỉ an ủi cô có một lát. Bà Mizukiyo tiếp tục ăn thức ăn mà Izumi đã dọn, bà tƣởng rằng con gái mình quên giờ đi học.
Izumi lặng lẽ ra đi. Những giọt nƣớc mắt chảy dài, không ai thấy “ngƣời phụ nữ ” nhỏ này đang khóc thầm khi cô bƣớc xuống mấy con phố đông ngƣời. Cô đi tới sở thú và suốt ngày đầu tiên làm thiếu nữ hôm ấy, cô trò chuyện cùng những con vật.
“Hỡi những ngƣời đang ƣu phiền khổ sở, bị sóng đời dồn dập, không bao giờ đƣợc an
ủi,
ta sẽ cho chân các ngƣơi đặt trên nền bích ngọc vững chắc muôn đời, …” Es 54:11
Chương 2: ĐỨA CON GÁI BƯỚNG BỈNH
Bà Anna Mizukiyo ngồi xuống bắt đầu ăn bữa cơm mà Izumi với lòng thƣơng yêu đã dọn lên. Bà chẳng hề nghĩ đến việc biết ơn Izumi hay cảm tạ Chúa về bữa ăn. Tuy nhiên, bà nghe thấy tiếng nói của thời thơ ấu ở quê nhà lại trở về, nhƣ mới ngày hôm qua vậy.
“Cầu xin Chúa chúc phƣớc trên thức ăn này … (với tiếng thì thầm) con nói nhƣ thế có đúng không hở bố?”
Ký ức nhƣ thế thật hạnh phúc biết bao. Tâm hồn bà trở về với cái ngày mà bà tuyên bố với bố mẹ rằng bà sẽ lấy chồng.
“Này con, anh ta là ngƣời không tin. Bố cấm con không đƣợc gặp anh ta nữa. Không phải vì anh ta là ngƣời Nhật, (bố nói thêm khi thấy Anna sắp mở miệng), mà vì anh ta công khai thách đố Chúa qua lời nói và hành động của anh ta. Anh ta „tính tình ngang bƣớng, nói năng sỗ sàng; đôi chân không chịu ở nhà‟ (Ch 7:11)”.
“Nhƣng bố à, con yêu anh ấy! Và anh ấy yêu con, con biết nhƣ thế mà! Nếu không yêu con, anh ấy đã không ngỏ lời lấy con!”
Ông bố ngồi xuống bên cạnh cô trên chiếc trƣờng kỷ, nhìn vào đôi mắt xanh của đứa con gái một của mình: “Anna, Chúa nói gì về tình yêu thật?” Ông lấy cuốn Kinh Thánh rồi mở ra sách Gi 14:15-24. “Nếu các con yêu mến Ta, hãy giữ điều răn Ta. Ngƣời không yêu mến ta chẳng vâng giữ lời Ta: Lời các con nghe Ta nói chẳng phải của Ta, mà của Cha là Đấng sai ta đến.”
“Bố, chỗ nào trong Kinh Thánh nói rằng con không đƣợc kết hôn với ngƣời không tin? Chỗ nào nói đâu?” Tiếng “chỗ nào” trong giọng nói của Anna mang âm hƣởng của một lời thách thức.
Bố cô kiên nhẫn đọc IICo 6:14: “Đừng mang ách chung với ngƣời chẳng tin, vì sự công chính có thể nào đi cùng với sự không công chính, cũng nhƣ ánh sáng có thể hòa với bóng tối đƣợc chăng?”
Im lặng. Rồi ông bố nói tiếp: “Anna, con đã thuộc lòng câu nói ấy. Đây không phải là lần đầu bố đọc cho con nghe. Kết hôn với ngƣời không tin là một tội đó. Vì „đã biết điều tốt thì phải làm, biết mà không làm là phạm tội‟ (Gia 4:17). Con biết rõ rồi đó.”
Anna lắc đầu: “Con thấy chẳng có gì là tội cả nếu con lấy ngƣời con yêu!” Với những lời này, Anna đã ra khỏi nhà cha mẹ, và quay lƣng lại với những ngƣời thực sự yêu thƣơng cô. Ngày hôm sau, cô kết hôn và cùng chồng rời nƣớc Mỹ để về quê chồng ở Nhật.
Bà Anna cố đè nén những ký ức đau đớn này, nhƣng chúng cứ kéo về đập vào ý thức bà nhƣ một con sóng khổng lồ ập vào bãi cát.
Bà Anna nhớ lại cái ngày mà Izumi ra đời. Bà thật tự hào về đứa bé! Bà thấy rõ mái tóc đen đẹp đẽ trên cái đầu nhỏ xíu của nó và đôi mắt to xanh biếc! Các y tá hộ sinh kéo đến xem một đứa bé Nhật đẹp đẽ. Mọi đƣờng nét trên gƣơng mặt của nó đều là của một
đứa bé Nhật, chỉ trừ hai cái ao trong veo xanh biếc đang nhìn chằm chằm vào mẹ. Bà nghĩ đứa bé đặc biệt làm sao!
Rồi bà nhớ lại phản ứng của chồng dành cho đứa bé là con của anh ta. “Onna no ko (tiếng Nhật là “con gái”),” anh ta lầm bầm giận dữ. “Tôi muốn con gái để làm gì chứ? Tôi cần một đứa con trai! Tôi là con trƣởng nam, tôi phải thừa hƣởng gia tài của cha tôi. Tôi phải có một đứa con trai để nối dõi tông đƣờng, và quyền thừa kế phải mang danh tôi!” Trƣớc đây Anna chƣa bao giờ thấy anh ta giận dữ nhƣ thế. Điều đó khiến bà sợ hãi. Thời gian sau đó là một chuỗi những ngày đƣợc đánh dấu bằng những ký ức rõ ràng với những trận đánh đập và nhục mạ không bao giờ dứt, thực sự không dứt. Ngày Izumi ra đời là ngày mà chồng bà thôi không giả vờ yêu thƣơng bà nữa. Tuy nhiên, bà vẫn không bao giờ thừa nhận thực tế này, dù bà biết đó là sự thật.
“Anh ấy yêu ta mà,” bà cãi. “Ta và anh ấy đã sống với nhau một thời gian dài mà anh ấy có bao giờ bỏ ta đâu. Nếu chẳng yêu ta, anh ấy đã bỏ ta rồi. Việc đó có thể chứng minh đƣợc kia mà!”
“Đã mƣời bảy năm,” bà thở dài. “Mới đó mà nhanh đến thế sao?” Bà ăn tiếp miếng cơm. “Một ngày nào đó, ta sẽ về lại quê hƣơng. Ta tin rằng bố mẹ đã để lại ngôi nhà cho đứa con ta sinh ra. Trong di chúc có nói nhƣ vậy. Ta biết bố mẹ luôn „cầu nguyện‟ cho các con ta, và bố mẹ đều biết chúng cần một chỗ nƣơng thân hay một cái gì đó.” Với những suy nghĩ này, bà Anna giận dữ dằn mạnh chén cơm xuống bàn. “Cứ nhƣ thể Izumi cần một chỗ nƣơng thân vậy!”
“Chọn một số thành làm nơi trú ẩn.” Gios 20:2
“Ai chẳng yêu, thì không biết Đức Chúa Trời, vì Đức Chúa Trời là sự yêu thƣơng.”
IGi 4:8
Chương 3: NGƯỜI CON BỊ THẤT SỦNG
“Chúa giảm thọ bọn lừa gạt và sát nhân.”
Thi 55:23
Sáng hôm ấy khi thức dậy, bà Anna nhận ra Yoichi tối qua đã không về nhà. Đây là một thói quen bình thƣờng của ông ta, và bà sớm biết không nên thắc mắc gì về việc ông ta đi đâu. Cho nên bà ra ăn sáng mà không mảy may suy nghĩ gì về ông chồng vắng mặt của bà. Thế nhƣng, nếu nhƣ bà biết đƣợc tại sao sáng nay chồng không có nhà, thì bà đã không cách nào ngon miệng với bữa ăn sáng đƣợc.
Yoichi Mizukiyo (vần cuối “ichi” có nghĩa là “con trai trƣởng”) thƣờng có mặt thâu đêm suốt sáng tại một gian phòng đầy khói thuốc tại Yokohama để đánh bài. Bao nhiêu tiền bạc thừa hƣởng đều tiêu tan trong những cuộc đỏ đen. Thỉnh thoảng ông ta đƣợc, nhƣng phần lớn là thua. Thật vậy, ông ta thua nhiều hơn đƣợc trong những ván bài mạt chƣợt (Mahiongg) và bi lỗ (Pachinko), (những trò cờ bạc ở Nhật Bản). Trong nhiều năm trời, ông ta sống vô độ trong bài bạc, khiến cho nợ nần chồng chất. Các chủ nợ cho ông ta vay tiền với nắm đấm hù dọa. Họ biết bố ông ta giàu có. Một ngày nào đó lão già sẽ chết, và gia tài lớn sẽ về tay thằng con trƣởng của lão. Đây là đƣờng đi nƣớc bƣớc của họ, và cũng là của Yoichi.
Tuy nhiên, hôm nay thì khác. Sau ba giờ đồng hồ đứng trƣớc ánh đèn mê hoặc của chiếc máy chơi bi lỗ, Yoichi thấy có ngƣời kéo mạnh vai mình.
“Anh muốn gì?” Ông ta sốt ruột hỏi.
“Cha anh đang hấp hối. Hãy về mau!” Yoichi lập tức nghe lời.
Toshikaku Mizukiyo đã sống một cuộc đời trƣờng thọ. Nay ông muốn đƣợc chết bình yên. Ông tin tƣởng rằng dòng họ danh giá của ông sẽ đƣợc tiếp nối trong nhiều thế hệ nữa. Ông đã không chấp nhận việc con trai mình chọn một ngƣời vợ nhƣ thế. Ông đã hi vọng Yoichi, con ông, sẽ chọn một ngƣời phụ nữ tại quê nhà để làm vợ. Cô Anna tóc vàng mắt xanh (gốc Hà Lan) không phải là mẫu ngƣời con dâu mong muốn của ông. Nhƣng ông Mizukiyo biết con trai mình đang cố gắng làm một ngƣời trần khó khăn nhƣ thế nào, và ông nghĩ việc đó phần nào cũng hài hƣớt. Yoichi phải học tập nhiều mới có thể khôn ngoan đƣợc nhƣ cha ông mình. Thời gian sẽ làm cho con ông khôn ra.
Thế nhƣng, cách đó mấy giờ, ông Mizukiyo nghe nói đứa con trai cả của ông là một tay cờ bạc và bị nợ nần nhƣ thế nào. Nhiều việc làm sai trái của Yoichi đã đƣợc ngƣời ta kể lại chi tiết cho ông nghe. Càng nghe, ông càng giận. Đây không còn là vấn đề giỡn chơi nữa. Thằng con trai trƣởng và là đứa con đƣợc kỳ vọng nhất của ông đã làm ô danh dòng họ cổ xƣa này. Nó đã làm cho nó ra trò cƣời cho thiên hạ. Nó phải lấy mặt lại và phải nhanh chóng phục hồi danh dự. Ông Mizukiyo phải kịp biết điều đó trƣớc khi chết.
Yoichi cúi đầu quì xuống bên cạnh ngƣời cha đang hấp hối.
“Tao mệt mỏi lắm rồi; mày đã đem sự sỉ nhục vào nhà này. Quyền thừa kế gia sản mà lâu nay mày giữ sẽ giao lại cho thằng Shunji (“ji” có nghĩa là “con thứ” ). Kể từ giờ này trở đi, coi nhƣ tao không có con trƣởng.”
Yoichi choáng váng nhìn chằm chằm vào cha nhƣ không tin ở tai mình.
“Cha, nếu con không trả đƣợc nợ, họ sẽ giết con mất … hay là tệ hơn nữa.”
Yoichi run lên thấy rõ. Mồ hôi chảy xuống thành dòng trên mặt ông ta. “Hay là tệ hơn nữa”, theo cách nghĩ của Yoichi là khủng khiếp hơn cái chết.
“Tao không có con trƣởng” cha ông ta nhắc lại. Ông Mizukiyo thậm chí không nhìn đứa con bị truất quyền của mình. Yoichi mở miệng định phân bua, nhƣng không nói đƣợc lời nào. Ông ta biết cha mình sẽ không bao giờ rút lại bản án tử mà ông vừa đƣa ra. Đây là cách mà ông Mizukiyo sẽ trừng phạt con trai mình. Yoichi lặng lẽ cúi đầu ra khỏi nhà cha mình lần cuối cùng.
“Đức Chúa Trời rủa sả nhà kẻ ác.” Ch 3:33
“Xin chấm dứt việc hung tàn của kẻ ác.” Thi 7:9
Chương 4: GIỌT NƯỚC MẮT ĐƠN ĐỘC
“Khốn cho kẻ hung ác, ắt mang họa! Vì họ sẽ thâu lại việc tay mình làm ra!” Es 3:11
Tối hôm ấy khi trở về nhà, Izumi thấy mẹ đứng tựa ngƣời vào cửa sổ mà khóc thổn thức. Thấy vậy, Izumi đi tránh qua phòng, nhƣng mẹ cô nghe thấy liền ra hiệu cho cô dừng lại.
“Izumi, cảnh sát vừa bƣớc ra khỏi đây. Sáng nay bố mày đã tự tử. Ông ấy đứng trên cầu nhảy xuống …” Giọng của bà lạc đi. Lấy lại ý tứ, bà nói thêm: “Họ tìm thấy bố mày cách đây hai giờ.” Bà nhìn trân ra cửa sổ, những dòng nƣớc mặt chảy dài trên má.
Thình lình, nhƣ có cái gì đó trong mình bộc phát, sự buồn phiền của bà bỗng biến thành cơn giận dữ. Bà nhìn lên trời mà thốt lên: “Ta đã thua rồi!” Giận dữ, bà bắt đầu kéo mấy chiếc vali ra rồi nhét đầy quần áo và những thứ tài sản khác vào. “Izumi, đứng dậy đi, chúng ta sẽ đi!” Izumi đang nằm cuộn tròn khóc trên sàn nhà. Cô liền đứng dậy.
Izumi điên cuồng xếp đồ vào giỏ nhƣ thể sắp chạy trốn một kẻ xấu nào đó đang đe dọa tính mạng mình. Bà Anna, trong cơn giận trƣớc sự trừng phạt của Chúa, thì hành động với một vẻ lạnh lùng khiến Izumi hoảng sợ hơn bao giờ hết. Họ xếp hành lý mà chẳng có suy nghĩ gì cả, cứ vơ lấy mọi thứ mà họ thấy. Chẳng bao lâu họ nhét đầy bốn vali.
“Chúng ta đi đâu đây mẹ?” Izumi hỏi. Bà Anna không nghe cô con gái sợ hãi hỏi, vì lúc đó họ đang bƣớc vào taxi.
“Ra sân bay!” Bà Anna ra lệnh. “Rồi vào cửa luôn.” “Cửa nào thƣa bà?” ngƣời tài xế hỏi.
“Cửa gần nhất.”
Chiếc taxi chạy một cách lặng lẽ, thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng nấc cụt của Izumi. Cô đã thổn thức suốt cả buổi tối. Chiều hoàng hôn xuống, Tokyo trở nên sống động với những hộp đèn bảng hiệu bằng đèn neon. Những vỉa hè đông ngƣời, những con ngƣời vô tƣ. Họ bƣớc vào một cửa hiệu rồi từ đó đi ra, rồi lại vào cửa hiệu kế bên. Tất cả cảnh này không làm cho Izumi mảy may chú ý. Chỉ trong một đêm mà toàn bộ thế giới của cô đã bị đảo lộn. Dƣờng nhƣ mấy thế kỷ đã trôi qua kể từ khi cô đi tham quan sở thú và trò chuyện cùng những sinh vật chịu lắng nghe cô. Sự cô đơn của cô bỗng trở nên khủng khiếp.
Izumi nghiêng đầu tựa vào vai mẹ để tìm sự an ủi, nhƣng bà Anna giật mạnh vai tránh đi. Bà không quên đƣợc những trận đòn của ông Yoichi khi biết Izumi là con gái mà không phải là con trai. Izumi cúi đầu tựa vào kính cửa xe.
Bốn mƣơi lăm phút sau, họ đến sân bay. Trả tiền taxi xong, bà Anna xách hai chiếc vali và bảo Izumi xách hai chiếc còn lại. Những chiếc vali khá nặng so với sức của cô, nhƣng với một chút quyết tâm, cô cố gắng theo kịp mẹ. Bà Anna đột ngột dừng lại khiến cô va mạnh vào bà.
“Ngồi xuống đây, đừng có đi đâu đấy.” Izumi ngoan ngoãn ngồi xuống một cái ghế màu vàng, cặp mắt nhìn chăm xuống đất. Một giọt nƣớc mắt lăn trên má rơi xuống thảm trải sàn.
“Có cái gì hay ở dƣới đó mà cô nhìn chăm vậy?” một ngƣời nói giọng Mỹ hỏi.
Izumi hiểu tiếng Anh rất kỹ, nhƣng vì xấu hổ nên cô không dám nhìn lên. Có lẽ họ nói với ngƣời nào khác, cô nghĩ.
“Tôi nói là „có cái gì hay ở dƣới đó mà cô nhìn chăm vậy?‟” Ngƣời ấy lặp lại chậm rãi, tƣởng rằng cô không biết tiếng Anh.
Izumi bấy giờ biết chắc ngƣời ấy đang nói với mình. Chậm chạp, cô rời mắt khỏi tấm thảm và dè dặt ngẩng đầu lên nhìn ngƣời đã nói với mình. Cặp mắt cô nhìn thẳng vào mặt một thanh niên đang cƣời cƣời. Anh ta giật mình ngạc nhiên khi thấy đôi mắt xanh của cô. Đó là đôi mắt xanh đẹp đẽ nhất mà anh ta từng nhìn thấy! Anh ta không thể không so sánh chúng với những suối nƣớc trong xanh sâu thẳm. Rõ ràng là cô ấy đã khóc, và đó là lý do tại sao anh ta bắt chuyện với cô ngay từ đầu.
Anh ta đã quan sát thấy một cô gái trong bộ đồng phục học sinh, khệ nệ với hai chiếc vali nặng tiến đến những băng ghế. Anh ta chú ý thấy mặt cô cúi gằm, những giọt nƣớc mắt đơn độc của cô, và anh ta biết rằng cô đang khóc. Cảm thấy thƣơng xót cho cô, anh ta quyết định thử làm cho cô vui. Nhƣng anh ta đã không ngờ khi nhìn vào mặt cô. Cảm thấy bối rối, anh ta nhắc lại câu hỏi lần thứ ba. Nhƣng trƣớc khi anh ta nói hết lời, một ngƣời phụ nữ cao, tóc vàng đến ngồi xuống bên cạnh cô gái thấp có mái tóc đen này.
“Chắc chắn đây không phải là mẹ cô ta.” Anh ta tự nhủ.
Bà Anna đến khiến anh ta im bặt. Ngƣời thanh niên này quyết định là đã đến lúc chấm dứt “cuộc đối thoại” một chiều này. Anh ta cầu mong cho cô gái không gặp rắc rối gì với mẹ do những lời anh ta đã nói, vì vẻ mặt của bà cho thấy bà chẳng vui vẻ gì.
“Lạy Chúa, xin đừng để cô gái này gặp rắc rối gì vì con. Xin khiến con biết im lặng!”
Chúa đã đáp lời trƣớc khi anh ta cầu xin, vì bà Anna chẳng để ý gì đến anh ta. Đầu óc bà miên man suy nghĩ đến việc ông Yoichi đã lìa bỏ bà. (“Anh ấy yêu ta mà,” bà lý luận. “Ta và anh ấy đã sống với nhau một thời gian dài mà anh ấy có bao giờ bỏ ta đâu. Nếu chẳng yêu ta, anh ấy đã bỏ ta rồi. Việc đó có thể chứng minh đƣợc mà!”) Những lời này vang vọng trong tai bà.
Izumi ngồi đó, một mình, ngạc nhiên về ngƣời thanh niên Mỹ có vẻ mặt vui vẻ. Cô cảm thấy nhƣ mình cũng đang cƣời, và mỗi khi nghĩ đến anh ta, cô đỏ mặt bối rối. Lần đầu tiên trong ngày hôm ấy, cô cảm thấy vui hơn.
Bà mẹ và cô con gái ngồi chờ máy bay tại đó trong vài giờ, mỗi ngƣời chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, không có dấu hiệu gì của yêu thƣơng trìu mến hay quan tâm của một ngƣời mẹ đối với cô gái. Và việc này không thoát khỏi sự chú ý của ngƣời thanh niên nọ.
“Ngƣời nhân ái chính mình đƣợc phúc, còn quân ác tự hại lấy thân mình.” Ch 11:17
Chương 5: ĐÊM THỨC TRẮNG
“Khi cha mẹ bỏ tôi đi, thì Chúa sẽ tiếp nhận tôi.” Thi 27:10
Khi máy bay cất cánh thì đã hai giờ chiều. Izumi nắm chặt ghế ngồi khi máy bay lấy dần độ cao. Một lúc sau cô cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi rã rời sau tất cả những sự việc xảy ra trong ngày. Nhƣ một ngƣời bạn từ lâu xa cách, giấc mơ về một khu vƣờn thân thiết nay trung thành trở về. Một nụ cƣời bình yên hiện lên trên khuôn mặt đang ngủ, nhƣ thể nó đang lạc trong một thế giới dễ chịu hơn so với cái thế giới mà cô đang sống. Quả thật, Chúa nhân từ đã giải thoát cho Izumi khỏi nỗi đau buồn này.
“Vì sự nhân từ Chúa lớn đến tận trời.” Thi 57:10
Có ba điều trong cuộc sống mà Izumi quí trọng nhất: tình yêu, sự dịu dàng, và lòng bao dung. Hiếm khi cô thấy những phẩm chất này trong những ngƣời chung quanh. Cho nên khi tìm thấy chúng, cô đã tận hƣởng từng phút một nhƣ thể cô đang tích trữ lƣơng thực sau một thời gian dài đói khát, vốn rất quen thuộc đối với cô. Mà quả vậy, phải chăng cô không chịu đựng cơn đói khát mỗi ngày đó sao? Cho nên, cái nhìn thân thiện trên gƣơng mặt của ngƣời thanh niên kia đƣợc chào đón biết bao! Nếu nhƣ anh ta biết đƣợc niềm vui mà nụ cƣời của mình đã đem đến cho cô, thì anh ta hẳn đã không tự trách mình vì đã nói chuyện với cô.
Bà Anna ngồi bên cạnh Izumi. Bà không ngủ đƣợc. Tâm tƣ bà bất an. Bà biết mình đang bị trừng phạt vì đã có một quyết định cách đây mƣời bảy năm. Giọng nói của cha bà vẫn còn văng vẳng bên tai: “Nầy, ta đặt trƣớc mặt các ngƣơi phƣớc lành và sự rủa sả: Sự phƣớc lành, nếu các ngƣơi nghe theo các điều răn của Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngƣơi mà ta đã truyền cho ngày nay; Sự rủa sả nếu các ngƣơi không nghe theo các điều răn của Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngƣơi, đi theo các thần khác mà các ngƣơi không hề biết.” (Phu 11:26-28). Bà càng cứng lòng trƣớc sự nhắc nhở của Đức Thánh Linh thì trái tim bà càng lạnh giá. Bà nhìn đứa con gái đang ngủ, nó đang bình thản chứ không giống nhƣ bà. Bá Anna liền đứng dậy rồi bƣớc qua dãy ghế phía đối diện. Ở đó có một ghế trống, bà ngồi xuống, và ngủ.
Izumi ngủ một cách yên lành, cô cảm giác đƣợc chiếc ghế bên cạnh không có mẹ. Và, nhƣ một giấc mơ bỗng biến thành cơn ác mộng, cô bắt đầu khóc thổn thức không thành tiếng trong giấc ngủ.
Đèn trong khoang hành khách đã tắt hết. Mọi ngƣơi đều ngủ, chỉ trừ một ngƣời. Ngƣời thanh niên rất ngạc nhiên khi thấy cô gái mà anh ta cố làm cho vui ở sân bay đang ngồi chỉ cách chỗ mình có hai dãy ghế, xéo về phía bên kia. Từ vị trí thuận lợi này, anh ta có thể thấy đƣợc ánh mắt ghét hận trên gƣơng mặt của bà Anna khi bà đứng dậy đi khỏi đứa con gái đang ngủ của mình. Năm phút sau, Izumi bắt đầu thổn thức.
Khi thấy cảnh đau lòng này, anh ta lặng lẽ đứng dậy đến ngồi vào chỗ của bà Anna, bên cạnh Izumi. Yên lòng vì mẹ đã trở lại, cô bình yên chìm lại vào giấc mơ của mình.
Suốt đêm, ngƣời thanh niên ngồi quan sát, thay thế chỗ của ngƣời mẹ hờ hững. Khi mặt trời bắt đầu báo hiệu một ngày mới, anh ta yên lặng trở về chỗ ngồi của mình.
Bà Anna trở về chỗ ngồi trƣớc khi Izumi thức giấc, họ ngồi cạnh nhau trong suốt thời gian còn lại của chuyến bay mà chẳng nói với nhau một lời nào.
“Ta quan sát sự áp bức ở đời: Ngƣời bị áp bức kêu than nhƣng chẳng ai an ủi.” Tr 4:1
Chương 6: NHÌN RA CỬA SỔ
“Có tiếng gọi: Hãy đắp một con đƣờng cho Chúa giữa vùng hoang vu! Hãy mở một đại lộ thẳng tắp qua sa mạc cho Thƣợng đế!” Es 40:3
Sau một cuộc hành trình kéo dài nhiều giờ, cuối buổi chiều, chuyến bay đáp xuống sân bay quốc tế Watertown, New York. Mọi ngƣời lấy hành lý rồi bƣớc xuống thang máy bay. Izumi bƣớc ra ngoài nắng mà không biết rằng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô đang đặt chân lên đất Mỹ. Cô không có thời gian để quan sát cảnh vật mới mẻ chung quanh vì mẹ cô làm thủ tục khai báo hải quan và vội vã đi qua cửa kiểm tra.
Qua ngôn ngữ mọi ngƣời đang nói, Izumi đoán đúng là cô đang ở trên đất Mỹ, vì bà Anna đã không nói cho cô gái biết họ đang ở đâu và sẽ đi đâu.
Chẳng bao lâu Izumi thấy mình đứng tại một trạm xe buýt có nhiều ngƣời. Cô nhìn bảng chỉ đƣờng trên cửa sổ xe: “Three Mile Bay”, cô liền biết họ đi đâu. Cuối cùng thì cô đã trở về ngôi nhà mà ông bà ngoại đã để lại cho cô đƣợc ghi trong tờ di chúc. Cô đã luôn tƣởng tƣợng về ngôi nhà, thử xem nó nhƣ thế nào, vì cô chƣa bao giờ đƣợc mẹ kể cho nghe về quãng đời trƣớc kia của bà.
Chuyến xe buýt đầy ngƣời. Sau khi lên xe, cô cảm thấy tự do để tìm hiểu mọi vật chung quanh. Nhìn ra cửa sổ, cô có thể thấy cảnh vật đang khoác chiếc áo xanh tƣơi với cây cỏ đủ hình đủ cỡ. Nhìn lên cao hơn, cô có thể thấy những ngọn núi ở xa. Một ngƣời nào đó nói họ ở vùng đồi núi Adirondack. Mọi thứ đều mới mẻ và hấp đẫn đối với cô. Cô không còn cảm thấy sỡ hãi. Mẹ cô và cô đã có nơi đến. Và cô mƣờng tƣợng thấy trƣớc một phƣơng thuốc hay để làm dịu bớt nỗi căng thẳng của ngày hôm trƣớc. Trên suốt chặng tại mỗi trạm dừng, ngƣời ta lác đác xuống xe, mỗi ngƣời đi theo đƣờng của họ. Chẳng bao lâu, cô thấy chỉ còn cả thảy năm hay sáu ngƣời kể cả cô và mẹ. Cô bắt đầu tận hƣởng sự yên tĩnh và riêng tƣ của mình. Cô đã quen với vận chuyển công cộng ở Nhật đến nỗi cô chƣa bao giờ chú ý đến những chuyến xe buýt đông nghẹt hành khách, ngƣời này đứng sát ngƣời kia. Giờ đây, khi thấy những chiếc xe Mỹ rộng thênh thang, cô mới có một sự so sánh.
Mãi đến giờ cô mới nhận ra rằng ngƣời thanh niên cô gặp tại sân bay đang ngồi gần cửa lên xuống. Anh ta không thể thấy họ, vì họ đang ngồi ở cuối xe. Từ chỗ ngồi của mình, Izumi quan sát anh ta. Anh ta đang nhìn ra cửa, những hàng cây vụt qua. Ngƣời thanh niên có mái tóc vàng hoe giống nhƣ màu tóc mẹ, còn đôi mắt thì màu xám. Qua kiếng cửa phản chiếu lại, Izumi thấy vẻ mệt mỏi hiện trên gƣơng mặt anh ta. Cô nhớ lại cái nhìn thƣơng cảm mà anh ta đã dành cho cô lúc còn ở phi trƣờng. Anh ta thƣơng xót chân thật, điều đó khiến Izumi càng mến anh ta hơn.
Ngƣời thanh niên mà Izumi đang chăm chú theo dõi đã không thấy cô hoặc mẹ cô khi họ lên xe. Anh ta rất mệt, vì đã không ngủ trong ba mƣơi sáu giờ liền. Anh ta đã thức suốt đêm, che chở cho một cô gái nhỏ bị bỏ quên. Anh ta cảm thấy trái tim mình tan vỡ vì đã để cho cô đơn độc một lần nữa, vì ngƣời mẹ rõ ràng là ghét đứa con gái mình. Anh ta giận khi thấy một ngƣời phụ nữ có trái tim băng giá thƣờng xuyên phớt lờ sự cầu xin
thầm lặng tình yêu và sự chăm sóc của con gái mình. Âm thầm trong lời cầu nguyện của mình, anh ta hứa sẽ dùng mọi cách có thể nghĩ ra đƣợc để can thiệp, nhƣ một ngƣời tín đồ Cơ đốc có thể làm đƣợc.
“Hãy nhớ những ngƣời bị lao tù và chia xẻ nỗi khổ đau của họ;hãy gánh bớt đau buồn cho ngƣời bị bạc đãi.” He 13:3
Gần cuối cuộc hành trình, ngƣời thanh niên nhận ra rằng đây là hành trình của trái tim hơn là bất kỳ cái gì khác. Anh ta thêm một lời cầu nguyện xin Chúa dẫn dắt đứa trẻ này vào nƣớc Ngài, xin cho cô biết con đƣờng của Chúa. Đó là việc duy nhất mà anh ta có thể làm để giúp cô. Anh ta đã lên xe về nhà với ý nghĩ ấy trong lòng.
Izumi nhìn vào tấm gƣơng cửa phản chiếu lại, bộ đồng phục học sinh nhăn nheo mà cô đang mặc trong ngƣời khiến cho cô trông còn nhỏ hơn tuổi thực của mình. Đầu tóc thì luộm thuộm, còn gƣơng mặt thì mệt mỏi. Cô thở dài lấy tay chải tóc. Vừa lúc đó ngƣời thanh niên nhìn về hƣớng cô. Nhƣng trƣớc cảm giác nửa thất vọng nửa nhƣ đƣợc thoát (một cảm giác mà chỉ có phụ nữ mới hiểu) của cô, anh ta vẫn không rời mắt khỏi cửa xe.
“Đức Giê-hô-va dẫn dắt tôi đến nhà anh em của chủ tôi vậy.” Sa 24:27
Chương 7: KHI TÔI SỢ HÃI
“Lời Ta gieo ra luôn luôn kết quả, bao giờ cũng làm thành ý muốn Ta, và sinh sôi nảy nở không ngừng ở nơi Ta gieo ra.” Es 55:11
Bầu trời trở nên tối đen, những đám mây báo hiệu một cơn mƣa. Izumi ngắm nhìn những thân cây đang uốn mình trong những cơn gió, nhƣ thể chúng cúi đầu xuống trƣớc vị Chủ lớn.
Một cơn rùng mình lan khắp ngƣời cô. Sự bình yên của chuyến xe bỗng nhiên bị phá vỡ bởi một ánh chớp, nó duỗi những ngón tay sắc nhọn xuyên xuống bầu trời đêm. Mấy giây sau, một tiếng sấm rền vang. Bình thƣờng, Izumi rất thích mƣa, nhƣng đây không phải là một trận mƣa rào nhẹ nhàng nhƣ hồi ở Nhật mà cô đã quen. Izumi nhìn mặt mẹ. Âm thanh của thiên nhiên chẳng làm bà chú tâm, dù mỗi phút âm thanh ấy càng to hơn. Cô thấy càng gần đến nơi, mẹ cô càng trở nên căng thẳng.
Đến Chaumont, xe buýt ngừng lại, một vài ngƣời cuối cùng xuống xe, trừ ngƣời thanh niên. Izumi mừng thầm mỗi khi cửa xe mở mà anh ta không bƣớc xuống cùng những ngƣời khác. Điều đó có nghĩa là anh ta cũng trên đƣờng về Three Mile Bay. Ngƣời tài xế nhìn ba vị khách còn lại. Ông ta có thể thấy tất cả họ đều mệt mỏi.
“Chỉ còn ba dặm nữa thôi, thƣa các vị.” Ông ta vừa nói vừa trở lại ngồi sau tay lái. Khi nghe chữ “các vị”, ngƣời thanh niên quay lại xem ông ta nói về ai, vì anh ta đinh ninh rằng mọi ngƣời đã xuống xe tại trạm vừa rồi. Một tia chớp lóe lên khi anh ta quay đầu lại, làm hiện rõ gƣơng mặt của Izumi và bà Anna. Khi Izumi thấy anh ta nhận ra mình với một cái nhìn ngạc nhiên, thì một tiếng sấm nổ vang rền làm rung mấy tấm kính cửa xe. Cặp mắt Izumi nhanh chóng rời khỏi anh ta mà nhìn ra bầu trời đang sấm chớp bên ngoài. Một tia chớp khác lóe lên, làm lộ rõ vẻ hoảng sợ của cô gái.
Đến đây, ngƣời thanh niên đứng lên khỏi ghế rồi đi về phía Izumi và mẹ đang ngồi.
Anh ta ngồi xuống chiếc ghế trƣớc mặt họ rồi quay lại nhìn bà Anna.
“Xin chào bà, tôi tên là John Johannes. Hình nhƣ chúng ta sẽ xuống cùng một nơi thì phải,” anh ta nói, tay chỉ con đƣờng trƣớc mặt họ.
“À, có vẻ nhƣ vậy,” bà Anna trả lời không mấy thân thiện, bà nhìn anh ta với cặp mắt nghi ngờ.
Không thất vọng, anh ta nói tiếp: “Tôi sinh ra tại Three Mile Bay. Đây chắc chắn là trận mƣa rào tồi tệ nhất mà tôi đƣợc chứng kiến trong nhiều năm tại vùng này. Chứng kiến cảnh này, chắc chắn nó gợi cho chúng ta về quyền năng của Đức Chúa Trời, phải không?” Bà Anna vẫn im lặng không nói gì.
“Vâng chắc chắn là vậy,” anh ta nói nhƣ trả lời cho chính mình. “Khi nhớ rằng Đức Chúa Trời đang kiểm soát mọi biến cố trong cuộc đời của chúng ta, đó là chƣa kể những tiếng sấm nổ đầy ấn tƣợng kia, thì chúng ta càng tin cậy nơi Đấng Quan phòng và không hề sợ hãi gì.”
John nói với bà Anna, tỏ vẻ nhƣ không chú ý gì đến cô gái đang ngồi cạnh bà. Anh ta cứ nói về Chúa, khiến bà trở nên bồn chồn không yên. Bà giả vờ không nghe, hi vọng anh ta sẽ đi chỗ khác. Còn anh ta thì có vẻ nhƣ không quan tâm gì đến việc bà ta có nghe hay không, vì anh ta cứ tiếp tục nói nhƣ thể bà ta đang chú ý đến từng lời mình nói.
“Tôi luôn đƣợc an ủi khi nhớ đến lời ngƣời chăn chiên Đa-vít nói về sự sợ hãi: „Khi tôi sợ hãi, tôi sẽ tin cậy Ngài.‟”
Xe bắt đầu chạy chậm lại. Khi xe vừa đến gần trạm dừng, John đứng lên: “Three Mile Bay là thị trấn nhỏ, tôi tin rằng tôi sẽ đƣợc gặp lại bà và cô.”
Anh ta quay lƣng đi, không nói lời chào, rồi đến lấy hành lý và biến mất vào trong đêm tối.
“Thoát đƣợc rồi,” bà Anna vừa nói vừa tỏ thái độ hằn học. Tuy nhiên, những lời anh ta vừa nói có một tác động trái ngƣợc đối với con gái bà. Dù có bị bao bọc bởi bóng đêm tại một vùng đất xa lạ, Izumi ngạc nhiên thấy rằng mình không còn sợ hãi nữa.
“Anh ấy đã nói những lời thật kỳ lạ,” cô nghĩ .
Chẳng bao lâu sau, họ cũng rời khỏi xe mà bƣớc vào trời đêm đầy gió bão.
“Nhƣ vậy, đức tin đến bởi điều ngƣời ta nghe, mà nghe là khi lời Chúa đƣợc rao giảng.”
Ro 10:17
Chương 8: THỊ TRẤN THREE MILE BAY
“Chúa là nơi nƣơng tựa vững vàng cho ngƣời bị áp bức, là nơi ẩn náu lúc gian nan.”
Thi 9:9
Mãi đến chiều tối Izumi mới thức giấc, trên ngƣời vẫn còn bộ đồng phục học sinh mà cô đã mặc trên suốt chuyến bay xuyên Đại Tây Dƣơng. Cô uể oải ngồi dậy, mắt vẫn còn lơ mơ. Cô đã ngả mình mgay trên chiếc giƣờng lớn mà không buồn cuốn tấm khăn trải dính đầy bụi. Đôi mắt cô dán chặt vào căn phòng mà bà Anna nói là của cô. Không nhƣ cái căn hộ ở Tokyo, căn phòng này có hai cửa sổ, tất cả là của cô! Izumi hăm hở bƣớc tới cửa sổ gần nhất và nhìn ra ngoài.
Cửa sổ nhìn về phía nam ra vịnh Chaumont. Chiều sớm tàn, mặt trời dần dần chìm xuống đƣờng chân trời. Bầu trời trong vắt khiến ngƣời ta hiểu nhầm ngày hôm trƣớc không phải là một ngày đầy giông tố giận dữ. Bây giờ đây, tất cả đã đƣợc tha thứ, và con vịnh hòa trong cảnh trí thanh bình êm ả. Chốn này khác với Tokyo làm sao! Cái thành phố Nhật bận rộn không bao giờ ngủ kia, tiếng ồn từ đƣờng phố bên dƣới luôn luôn dội lên căn hộ. Nó thƣờng xuyên đến nỗi Izumi đã coi đó nhƣ là chuyện đƣơng nhiên. Còn ở đây, cái duy nhất mà cô có thể nghe thấy là âm thanh của sóng biển đang vỗ bờ, và từng đàn chim hải âu bay lƣợn trên bầu trời.
Về bên phải, một ngôi nhà nhỏ đƣợc bao quanh bằng một bờ rào cọc gỗ màu trắng tắm mình trong ánh hoàng hôn. Phía trƣớc ngôi nhà là một hành lang dài có màn chắn muỗi mòng. Bên trong, Izumi thấy có một chiếc ghế xích đu, đong đƣa nhẹ trƣớc những cơn gió. Ngôi nhà đƣợc sơn màu vàng nhạt, “giống nhƣ màu nắng buổi bình minh,” Izumi nhận xét. Trƣớc hành lang, có một luống hoa rậm màu trắng và vàng. Cô thích thú nhận ra đó là hoa tulip. Đứng tại cửa sổ, cô có thể ngửi thấy mùi hƣơng của chúng.
Cảnh vật bày ra trƣớc mắt Izumi nhƣ chỉ cho riêng cô. Izumi cố nuốt những giọt nƣớc mắt mà cô cảm nhận đang chảy từ bên trong.
“Nếu nhƣ ta có thể hƣởng đƣợc dù chỉ một ngày cảnh êm ả thanh bình này, thì ta cũng sẽ vui lòng chết.” Cô nói trong hơi thở, chân thành với từng lời.
“Không biết ai đang ở trong đó nhỉ?” Cô suy nghĩ, mong ƣớc đƣợc nhìn vào bên trong ngôi nhà bình yên ấy. Cô đứng đó, chìm trong tƣởng tƣợng.
Khi rời mắt khỏi cảnh vật và quay lại cửa sổ, Izumi sợ hãi nhận thấy rằng màn đêm đã bao trùm căn phòng. Tim cô bắt đầu đập thình thịch đến lùng bùng lỗ tai, vì cô có một nỗi sợ sâu sắc bắt nguồn từ bóng tối. Một cái gì đó khiến cô nghẹt thở và kinh hoàng. Ký ức về bàn tay của bố trở về khiến cô lạnh sống lƣng, với tất cả cƣờng độ của nỗi kinh hãi mà chúng đã cố áp đặt. Izumi thu mình lại trong góc phòng, run lên vì sợ, cố gắng một cách tuyệt vọng để nghĩ về một cái gì khác. Đức Chúa Trời thấy nỗi lòng của cô, và Ngài đã tỏ lòng thƣơng xót. Ngài sai mặt trăng đến, và một thứ ánh sáng dịu dàng tràn ngập căn phòng.
Đôi mắt Izumi liếc nhìn từ trên hai đầu gối của cô. Bóng tối trong căn phòng đã biến thành một màu sáng bạc rất đẹp. Cảm thấy đƣợc an ủi với ánh sáng trăng, cô đứng dậy đi ngang qua phòng về chỗ giƣờng ngủ. Cô chậm chạp xê chiếc giƣờng nặng, đặt nó năm ngang lại, quay chân giƣờng về phía cửa sổ phía nam, là phía ánh trăng rõ nhất. Bây giờ cô đã có thể nằm ngủ trong ánh sáng trăng. Đối với cô, ánh sáng đồng nghĩa với an toàn.
Bằng lòng với sự thay đổi này, Izumi mở cửa phòng rồi đi tìm mẹ. “Đức Chúa Trời thấy rõ.” Sa 16:13
Chương 9: NIỀM VUI BUỔI SÁNG
“Tôi sẽ đi lên núi một dƣợc, đến đồi nhũ hƣơng, ở cho đến khi hừng đông lố ra và bóng tối tan đi.” Nha 4:6
Izumi chậm rãi đi ngang qua hành lang, xem xét từng căn phòng. Ở cuối hành lang, có một chồng vali đƣợc xếp dựa vào một cánh cửa. Cô xoay tay nắm cửa và thấy rằng cửa đang khóa. Cô biết chắc mẹ đang ở trong đó. Cô nhớ lại tối qua mẹ nói rằng đây là căn phòng mà bà đƣợc sinh ra. Giọng nói đau khổ của cô phá vỡ sự im lặng.
“Cho con vào đi mẹ.” Đáp lại lời khẩn cầu của cô chỉ là tiếng sóng biển ở ngoài kia. Sự cô đơn xâm chiếm tâm hồn cô và nó phản hồi qua từng sợi dây thần kinh trong cơ thể cô, khiến cho cô cảm thấy đau đớn trong lòng. Tay ôm bụng, cô chạy ra cửa trƣớc. Tất cả số thức ăn ít ỏi mà cô đã ăn đã bị ói ra hết nơi bụi cây ở cạnh bậc tam cấp.
Bà Anna nghe tiếng cô con gái gọi ở hành lang nhƣng không nói gì cả. Niềm uất hận đã lớn lên trong trái tim bà nhƣ một cây cao đâm rễ trong cay đắng. Bà xem tình thƣơng của con gái nhƣ là một miếng giẻ rách, nhƣ một thứ gì đó đáng khinh. Đây là lối dạy dỗ mà bố mẹ Izumi đã dành cho cô. Quả vậy, nhà thơ Đa-vít muốn nói đến một ngƣời nào đó giống nhƣ Izumi Mizukiyo bây giờ khi ông viết những dòng cảm động sau đây:
“Ôi! Chớ chi tôi có cánh nhƣ bồ câu, ắt sẽ bay đi và đƣợc ở yên lặng.
Phải, tôi sẽ trốn đi xa ở trong nơi đồng vắng. Tôi sẽ lật đật chạy trốn khỏi gió dữ và giông tố.” Thi 55:6-8
Lòng ghét hận của bà Anna đã đẩy Izumi đi vào trong đêm đen. Cô thơ thẩn trên bãi biển, nhìn chăm chăm vào những ngọn sóng. Một ý nghĩ xuyên qua đầu. Cô muốn kết thúc mọi thứ, ngay tại đây và ngay lúc này. Sẽ không còn phiền toái, không còn đau khổ.
“Không ai bận tâm rằng ta sống hay chết,” cô nghĩ. Cô chầm chậm bƣớc xuống nƣớc.
Thình lình, Izumi cảm nhận cô không ở một mình nơi đây. Cô thấy có ngƣời nào đó đang đứng bên cạnh, đang nhìn xuống mặt cô. Cô quay mặt đi, nhƣng một giọng nói quen thuộc đã bắt cô dừng lại.
“Cô định làm cái gì thế?” Izumi nhìn lên ngƣời thanh niên đã tự giới thiệu là John Johannes hồi còn trên xe buýt. Đầu óc và trái tim cô bỗng lặng đi. Im lặng là câu trả lời dễ nhất.
“Nói đi!” John trở nên cảnh giác kể từ giây phút ấy. Cô gục đầu xuống. Hành động này khiến John biết rằng điều anh ta đoán là đúng.
Một phần thấy nhẹ ngƣời vì đã có mặt ở đó để ngăn cô lại, một phần thấy giận vì điều mà cô gái định làm, anh ta nóng nảy bƣớc tới bƣớc lui.
“Tại sao? Mỗi lần dính tới cô, tôi đều cảm thấy lòng nặng trĩu nhƣ thế?”
Bƣớc chân anh ta chậm dần vì Izumi bắt đầu khóc. Cô ngồi xuống cát, úp mặt vào hai đầu gối. John ngồi xuống bên cạnh.
“Đừng khóc nữa, Đức Chúa Trời không bỏ quên cô đâu, dù ngay lúc này đây cô cảm thấy nhƣ bị bỏ rơi,” John nhìn cái đầu đang chúi vào vạt váy và vẫn còn khóc.
“Không tin à? Để tôi kể cho cô nghe chuyện. Tôi đang buồn ngủ, thiếu điều ngủ gục. Đầu óc tôi đang nghĩ đến công việc thì một cảm giác lạ lùng đánh thức tôi dậy. Cô có biết đó là cái gì không?” Anh ta hỏi cô, hi vọng cô sẽ trả lời. Tiếng khóc trở nên lặng lẽ. Hài lòng với cách làm của mình, anh ta tiếp tục.
“Tự nhiên tôi cảm thấy cô đơn ghê gớm, một cảm giác mà trƣớc đây tôi chƣa hề có bao giờ. Cảm giác cô đơn ấy mạnh đến nỗi tôi không thở đƣợc. (Liếc nhìn Izumi). Tôi liền đi ra ngoài để hít thở không khí, và tôi đã thấy cô ở đây.”
Izumi đã hết khóc. Cô ngồi lắng nghe anh ta nói, tuy vẫn còn úp mặt vào hai đầu gối. “Tôi rất mừng vì đã tìm thấy cô. Thế giới này có lẽ sẽ rất buồn nếu không có cô trong
đó.”
Từ chỗ núp, Izumi liếc nhìn lên. Anh ta mỉm cƣời. Nụ cƣời mà Izumi nhớ khá rõ lúc họ còn ở sân bay.
“Cô thấy đó, Đức Chúa Trời đã khiến tôi đi ra ngoài tới đây lúc hai giờ sáng để ngăn cô lại. Ngài biết cô đang cô đơn, và đã khiến tôi đi ra ngoài để chứng minh cho cô thấy rằng Ngài biết. Vì Chúa Jesus đã từng nói: „Các loài chim bay liệng trên trời, chúng chẳng gieo, chẳng gặt, cũng chẳng tích trữ vào kho; thế mà Cha các con trên trời nuôi chúng. Các con không có giá trị hơn loài chim sao?‟” (Mat 6:26).
Izumi đƣợc an ủi bởi những lời John nói. Cô muốn nói ra điều ấy những vẫn còn xấu hổ nên không dám ngẩng đầu lên. Anh ta hài lòng vì mối nguy hiểm đã đƣợc ngăn chặn vào lúc ấy.
“Cô phải hứa. Tôi muốn nghe cô nói ra lời hứa ấy. Cô phải hứa rằng sẽ không bao giờ cố làm việc ấy nữa,” anh ta nói nghiêm nghị. Rồi anh ta nghe tiếng “Xin hứa” khờ dại phát ra từ phía Izumi.
“Nói to lên,” anh ta nói gần nhƣ hét, hi vọng cô sẽ ngẩng đầu lên khỏi vạt váy. “Xin hứa!” Cô tuyên bố, không còn giấu mặt nữa.
“Có thế chứ.” John nói, cảm thấy nhẹ ngƣời hơn. “Cô có biết không, bất cứ khi nào cần đến sự giúp đỡ, cô nên cầu xin Chúa. Ngài đã cho cô thấy rằng Ngài có thể giúp và Ngài đang sẵn sàng giúp nếu cô cầu xin Ngài. Chỉ cần cầu xin. Kinh Thánh có nói: „Anh em không đƣợc những điều mình muốn, vì anh em không cầu xin Chúa‟(Gia 4:2)”. John nói tiếp, anh ta thấy cô gái đang lắng nghe: “Nhƣng lƣu ý là mình không phạm tội trong lòng, vì „nếu lòng tôi xu hƣớng về tội ác, Chúa hẳn không nhậm lời tôi.‟ (Thi 66:18). Đức Chúa Trời chỉ nghe lời cầu nguyện của ngƣời công bình và nếu tôi là cô, tôi sẽ tin rằng mình thuộc về nhóm những ngƣời công bình.” Anh ta ngừng lại: “Cô có muốn trở thành
tín đồ của Chúa không? Đó là cách duy nhất để ngăn không cho những việc nhƣ thế này tái diễn.”
Ngại rằng mình đang đi quá nhanh đối với cô gái, John quyết định im lặng cho cô có cơ hội để nói. Izumi im lặng lâu đến nỗi, anh ta, với tâm trạng thất vọng, quay mắt nhìn ra biển.
Lấy hết can đảm, Izumi hỏi: “Có phải khi em trở thành tín đồ của Chúa thì có nghĩa là Đức Chúa Trời sẽ nghe và trả lời khi em cầu xin?”
John cảm thấy nhẹ nhõm, gật đầu và nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cạnh mình.
“Hãy xƣng ra với Đức Chúa Trời tất cả những tôi mà cô biết, rồi cầu xin Ngài ban cho mình Đức Thánh Linh. Sau đó hãy tin rằng Ngài sẽ giữ lời, vì „Đức Chúa Trời chẳng phải là ngƣời để nói dối‟ (Dan 23:19)”. John ngừng một lát: “Cô có hiểu tôi nói về cái gì không?”
Izumi hiểu. Cô đã nghe bà Anna thƣờng xuyên nguyền rủa Đức Chúa Trời vì Ngài đã không làm điều bà ra lịnh. Nếu Đức Chúa Trời không nghe mẹ, đó là vì mẹ đã phạm tội trong lòng. Izumi biết đó là tội gì.
“Em hiểu nhiều hơn là anh nghĩ đấy,” cô trả lời. John lại mỉm cƣời.“Đó là dấu hiệu tốt,” anh ta nghĩ.
Họ cúi đầu, và với sự giúp đỡ của John, Izumi đầu phục cuộc đời mình với Chúa Jesus.
Khi họ cầu nguyện xong, John nhìn lên. Anh ta thấy một gƣơng mặt rạng rỡ nhìn lại. “Cám ơn anh, em đã thấy khá hơn rồi.” Cô hạnh phúc nói.
“Nếu cô ấy thấy việc này là tốt, thì có nghĩa là cô ấy đã hiểu điều ta nói.” John nghĩ và cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
“Nhìn kìa!” Anh ta nói, tay chỉ về phía chân trời. “Một ngày mới, một khởi đầu mới.” “Một ngày mới, một khởi đầu mới. Và một năm mới.” Izumi sửa lại.
John nhƣớng đôi lông mày: “Có phải hôm nay là sinh nhật của em?” Anh ta hỏi.
Izumi bỗng ý thức về điều mình mới nói. Cô lặng lẽ gật đầu. Nhiều lần trƣớc đây, mỗi khi ngày đặc biệt này đến, cô đều giữ im lặng, vì mẹ cô đã tỏ rõ rằng bà không muốn ai gợi lại cái “ngày ấy”.
“Em sẽ tổ chức sinh nhật của mình nhƣ thế nào?” John hỏi, trong giây lát quên mất ngƣời mẹ đầy lòng ghen ghét của Izumi. Nhƣng sự im lặng của Izumi khiến anh ta nhớ lại.
“Đứa trẻ này làm cho trái tim ta tan nát.” Anh ta tự nhủ. “Em có cho rằng hôm nay mẹ sẽ bỏ qua cho em trong vài giờ không?”
Izumi nhìn lên kinh ngạc nói: “Em không nghĩ vậy.”
“Anh sẽ đến đón em tại nhà lúc (nhìn đồng hồ) mƣời một giờ trƣa nay. Chúng ta sẽ tìm một chỗ để mừng sinh nhật em. Đƣợc chứ?”
Izumi muốn nói gì đó nhƣng không thể. Trƣớc đây chƣa hề có ai quan tâm đến ngày sinh nhật của cô. Từ trƣớc cho đến bây giờ, cô kỷ niệm sinh nhật chỉ một mình. Việc cô đã cô đơn trong những ngày sinh nhật đã luôn làm cho nỗi cô đơn của cô càng trở nên nhức nhối hơn bao giờ hết. Giờ đây, có một ngƣời muốn chia xẻ ngày ấy với cô! Ý nghĩ này cao xa quá đến nỗi cô chƣa kịp chuẩn bị để đón nhận. Một lần nữa, cô úp mặt vào hai đầu gối và lại khóc.
John vỗ về cô gái: “Này cô bé tội nghiệp.”
Mƣời phút trôi qua, Izumi bình tĩnh trở lại. John lại nhìn đồng hồ trên tay. “Giờ thì em nên về nhà đi. Mà này, em tên gì vậy?”
Mãi cho đến lúc đó anh ta mới hỏi tên cô. Izumi khúc khích cƣời. Cô đã tự hỏi không biết khi nào anh ta mới hỏi câu này. John mỉm cƣời, bởi vì thấy cô vui trở lại thì thật là tốt. Izumi đứng lên, phủi cát dính, rồi hơi cúi mình và giới thiệu:
“Watakushi no name wa, Izumi Mizukiyo desu.” Lấy tay che miệng, Izumi cƣời khúc khích khi thấy vẻ bối rối của John. “Em nói: „tên tôi là Izumi Mizukiyo‟.”
“Rất hân hạnh đƣợc gặp cô.” Anh ta vừa nói vừa đứng lên, phủi cát dính trên quần. “Cái tên đọc thật tròn miệng. Nó có nghĩa gì vậy?”
“Izumi có nghĩa là „suối nƣớc đẹp,‟còn Mizukiyo nghĩa là „nƣớc trong‟.” Cô bối rối, nhƣng vì anh ta đã hỏi. John nhìn vào gƣơng mặt cô. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu vào đôi mắt xanh biếc của cô.
“Cái tên thật thích hợp với em,” anh ta nói nhỏ. Izumi đỏ mặt. Cô định nói “cám ơn anh” nhƣng anh ta đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Em nên về nhà và ngủ một chút cho đến mƣời một giờ,” anh ta gật đầu ra hiệu cho cô, rồi đột ngột bƣớc đi.
Izumi chạy về nhà, lòng hạnh phúc, cô vội vã trở về nơi trú ẩn của mình trong căn phòng riêng.
“Hỡi các thánh, hãy ngợi ca Chúa Hằng Hữu, Hãy cảm tạ Danh Thánh Ngài. Vì Chúa chỉ giận trong giây phút, Nhƣng ban ân huệ suốt đời.
Khóc than chỉ trọ qua đêm ngắn, Nhƣng bình minh rộn rã reo vui.”
Thi 30:4:5
“Nếu Chúa Hằng Hữu không giúp tôi, linh hồn tôi đã gần câm nín.” Thi 94:17
Chương 10: TRƯỚC GIỜ HẸN
“Ngƣời hiền lƣơng sẽ tràn ngập niềm vui mới trong Chúa.” Es 29:19
John bảo cô ngủ một chút, nhƣng cô không làm sao chợp mắt đƣợc. Niềm vui mới chạy qua từng sợi thần kinh trong thân thể cô khi cô nghĩ về những gì đã xảy ra vào sáng sớm hôm ấy. Đức Chúa Trời đã bƣớc vào cuộc đời cô, biến nó từ đêm tối thành ngày sáng tƣơi. Izumi quì gối xuống và nhắm mắt lại.
“Lạy Chúa, con rất cám ơn Ngài vì Ngài đã đƣa John đến. Xin cho con trở nên ngƣời tín đồ tốt. Và trên hết mọi điều, con cám ơn Ngài vì Ngài đã không quên con.” Izumi đứng lên. Cô nhảy múa quanh căn phòng, cẩn thận không để phát ra tiếng ồn. Một ý nghĩ khủng khiếp vụt đến với cô. Cô mở cửa phòng tắm ở kế bên, rồi soi mình trong gƣơng. Cô kêu lên một tiếng nho nhỏ. Tấm khăn trắng trải giƣờng, tối qua cô đã không dọn đi trƣớc khi ngả lƣng xuống ngủ. Một lớp bụi dày trên mặt vải đã dính lên mặt, tóc và bám vào bộ đồng phục của cô.
“Anh ấy sẽ nghĩ về ta nhƣ thế nào?” Izumi la to lên. Cô có nhiều việc phải làm trƣớc mƣời một giờ. Rón rén qua hành lang, cô lấy chiếc vali của mình rồi trở về phòng. Trƣớc tiên, cô cuốn tấm khăn trải giƣờng đầy bụi bẩn, rồi đặt vali lên giƣờng. Mở vali ra, cô nhìn lắc đầu. Cô đã xếp đồ vào một cách vội vã nên đã không đem theo đƣợc nhiều thứ. Vất mọi thứ lên giƣờng, cô lấy ra mấy chiếc vớ, một chiếc áo ngủ cũ, và một con búp bê yêu thích. Cô thất vọng nhận ra rằng những thứ khác đều là những vật vô giá trị.
“Lạy Chúa, xin giúp con.” Izumi thầm cầu xin. Trở vào phòng tắm, cô quyết định giặt rửa những gì có thể. Cô giặt đồ trong một cái bồn tắm, rồi dội nƣớc tắm vì không có vòi sen. Cô mặc chiếc áo ngủ vào, và đem bộ đồ ƣớt ra phơi nắng.
“Ta chỉ cần không mặc bộ đồng phục học sinh hôm nay thôi!” Cô kêu lên. Cô nghĩ đến việc mở vali của mẹ để mƣợn một bộ áo. Mẹ thì cao hơn Izumi nhiều, nhƣng chỉ cần cái gì khá hơn bộ động phục là đƣợc rồi. Cô bƣớc tới bƣớc lui, cầu xin Chúa cho cô sự khôn ngoan. Chỉ có một thứ duy nhất cản đƣờng cô, đó là bà Anna. Chừng nào cô không làm gì ảnh hƣởng đến mẹ, chừng đó cô còn đƣợc để yên. Mà hôm nay thì Izumi tuyệt vọng muốn đƣợc ở yên một mình, chỉ trừ mỗi mình John, dĩ nhiên rồi.
Không, cô sẽ mặt bộ đồng phục của chính mình. Cám ơn Chúa về quyết định này. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tƣờng. Chín giờ sáng. Sẽ có đủ thời gian để phơi khô bộ đồ.
Izumi leo lên giƣờng, đặt hai cánh tay lên bậu cửa sổ, để cằm lên hai cánh tay. Cô quan sát vẻ đẹp của Vịnh Chaumont, yên lặng nhìn ngắm từng con sóng với lòng hân hoan. Nhịp điệu êm êm của tiếng sóng khiến cô thƣ giãn. Chẳng bao lâu, cô cảm thấy buồn ngủ.
Giật mình, cô tỉnh dậy, nhìn đồng hồ. Mƣời giờ bốn mƣơi bốn phút sáng. Cô vội chạy ra chỗ phơi đồ. Bộ đồng phục còn rất ẩm và nhàu. Trƣớc đó, cô đã hi vọng rằng nó sẽ khá hơn. Cô gạt những giọt nƣớc mắt thất vọng, rồi mặt bộ đồng phục vào. Cô chải tóc bằng mấy ngón tay rồi đến trƣớc gƣơng soi, ngắm nghía và vuốt lại từng nếp gấp. Trƣớc sự
kinh ngạc của chính mình, cô vẫn còn mang vẻ ngoài của một cô gái nhỏ. Cô thở dài, cố giấu nỗi thất vọng của mình.
Izumi rón rén ra hành lang, đi ngang qua phòng mẹ, mở cửa rồi ngồi xuống ở bậc tam cấp. Mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp, một làn gió lạnh từ vịnh thổi vào khiến cô rùng mình trong bộ đồ ẩm ƣớt. Một ý nghĩ khủng khiếp bỗng hiện lên trong đầu cô: “Anh ấy chƣa bao giờ hỏi mình ở đâu!” Tuy nhiên, nỗi lo của cô nhanh chóng tan biến. John đã xuất hiện và đang đi về phía cô.
“Kìa, Chúa gọi anh đấy! Vui lên đi!” Mac 10:49
3:4
Chương 11: LÀM CHO BIỂN PHẢI HỔ THẸN
“Hãy nhìn xem, ta đã bỏ sự gian ác khỏi ngƣơi, và ta sẽ mặc áo đẹp cho ngƣơi.” Xa
Izumi chạy xuống mấy bậc tam cấp để gặp John. Cô cƣời rạng rỡ. John mặc chiếc
quần Jean mới màu xanh và áo khoác ngoài màu đen, vì những làn gió đã trở nên se lạnh. “Sẵn sàng chƣa?” Anh ta vừa hỏi vừa liếc nhìn Izumi. Cô gật đầu và bỗng e thẹn.
Họ bƣớc xuống vỉa hè rồi băng qua đƣờng. Cả hai vẫn im lặng. Izumi nhìn những ngƣời đi qua, họ mang cần câu và đội những chiếc mũ lƣỡi trai chung quanh có gắn hàng chục lƣỡi câu. Cô tò mò nhƣng vẫn im lặng mà không hỏi gì vì cô thấy có vẻ nhƣ John không thích trả lời những câu hỏi. Họ bƣớc vào một nhà hàng mát lạnh, Izumi rùng mình trong bộ đồ còn ẩm. John nghe tiếng lập cập ở sau lƣng. Quay lại, anh ta thấy tiếng lập cập là của Izumi.
“Em lạnh phải không?” Anh ta vừa hỏi vừa đặt tay lên cánh tay của Izumi. “Đúng là em lạnh,” anh ta nói không chờ cô trả lời, “bộ đồ còn ƣớt!” Anh ta đẩy lƣng cô ra cửa.
“Chúng ta phải trở về nhà em ngay! Em bị cảm lạnh mất!” Anh ta đi về hƣớng nhà cô, không chờ Izumi giải thích. Anh ta bƣớc mấy bƣớc thì nghe tiếng cô gọi lại.
“Không đi à?” Anh ta hỏi, ngạc nhiên thấy cô vẫn đứng đó. Cô lắc đầu, xấu hổ về điều mà cô phải nói với anh ta.
“Lúc rời Tokyo, em và mẹ xếp hành lý rất vội vã, cho nên …” cô ngừng lại, “đây là tất cả những gì em có.” Cô quay đầu lại nên anh ta không thấy đƣợc những giọt nƣớc mắt. Cô đã cố gắng hết sức để làm cho ngày hôm nay đƣợc hoàn hảo. Cô nghe thấy tiếng bƣớc chân của John từ đàng sau.
“Em không còn cách nào khác phải không?” Anh ta hạ giọng hỏi. Izumi nhanh chóng chùi nƣớc mắt, vì ngƣời ta đang tò mò nhìn họ. Hiểu đƣợc cảm xúc của Izumi, anh ta dắt cô ra ngoài, đi đến một cửa hàng quần áo. Anh ta rút ra từ trong túi một ít tiền rồi đƣa cho cô. Cô nhìn sửng, không hiểu anh ta có ý gì.
“Hãy cầm lấy,” anh ta dỗ ngọt. “Coi nhƣ đây là quà sinh nhật của anh. Anh sẽ đợi ở đây.” Izumi định nói lời cảm ơn thì anh ta cắt ngang: “Nào, đi đi.”
Cúi đầu nhƣng lòng sung sƣớng, cô bƣớc đi, để John đứng đợi tại đó.
Ngƣời bán hàng thấy một cô gái Nhật xinh xắn đi từ chỗ này đến chỗ khác, có vẻ nhƣ lạc mất trong gian hàng.
Izumi giật mình khi nghe giọng nói từ đàng sau: “Tôi có thể giúp gì cho em?” một ngƣời phụ nữ đứng tuổi mỉm cƣời với cô. “Em đang tìm cái gì?” Giọng chị ta nghe tử tế khiến cô yên lòng.
Lấy hết sức tạo một giọng hơi phách lối, cô trả lời tự nhiên: “Vâng, em đang tìm một bộ đồ. Loại nào phụ nữ ở đây thƣờng mặc ấy.” Cô nói thêm.
“Để tôi xem,” ngƣời phụ nữ nói một cách hiểu biết. Khi xem gần hơn, chị ta thấy Izumi lớn hơn so với khi mới nhìn thoáng qua trong bộ đồng phục. “Tôi sẽ chọn đúng món đồ,” chị ta vừa nói vừa kéo cô đến phía đối diện. “Đây là khu dành cho phụ nữ,” chị nói và đo chiều cao của Izumi. “Vâng, tôi sẽ chọn đúng món đồ,” chị lặp lại, tay lựa chọn trên giá treo đồ gần đó.
“Đây rồi!” chị vừa kêu lên vừa lấy ra một bộ đồ màu xanh ngọc. “Đôi mắt em màu xanh, nó sẽ làm cho biển phải hổ thẹn,” ngƣời phụ nữ mỉm cƣời. “Bộ đồ này sẽ tôn thêm vẻ đẹp cho màu mắt. Nào bây giờ hãy tới phòng thử đằng kia để xem tôi nói có đúng không.”
Izumi nghe theo. Chẳng bao lâu cô mặc xong. Đó là bộ đồ đẹp nhất mà cô từng thấy. “Xem kìa, tôi nói có đúng không,” ngƣời phụ nữ tử tế gật đầu vừa ý, “bộ này thích
hợp với mọi dịp khác nhau, nhƣng nó lịch sự quá không thể mặc ngày thƣờng đƣợc đâu.”
Izumi soi mình trong gƣơng. Bây giờ cô đã lớn ra. Gật gù mãn nguyện, cô theo ngƣời phụ nữ đến máy tính tiền. Cô nghe tiếng nói từ trong máy: “Xin nhận lại tiền lẻ và hóa đơn. Chúc bạn một ngày vui vẻ!”
“Cám ơn chị.” Izumi nói với giọng biết ơn. Ngƣời phụ nữ vẫy tay chào rồi trở lại với công việc.
Izumi bƣớc ra khỏi cửa hàng, tay mang cái túi nhỏ đựng bộ đồ cũ. Cô thấy John đứng tựa vào cửa sổ kiên nhẫn chờ đợi.
“Anh có thích không?” Cô hỏi. Giọng cô nói khiến John nhìn lên. Trƣớc mặt anh là một ngƣời thiếu nữ khác hẳn. Anh ta nhìn co chăm chăm, cố gắng tìm lại bộ mặt dính bụi của cô gái nhỏ mà anh ta đã gặp vào tối hôm trƣớc ở ngoài bãi biển.
“Có phải đây là bộ đồ đẹp nhất mà anh từng thấy?” Cô hỏi một cách phấn khởi, tay vuốt vuốt những đƣờng nếp gấp màu xanh.
“Có phải em nói điều gì đó về vẻ đẹp không?” anh ta nói lắp bắp. Những lời Izumi nói, anh ta nghe tiếng đƣợc tiếng mất.
“Em hỏi „Có phải đây là bộ đồ đẹp nhất mà anh từng thấy?‟” Cô nhắc lại, khoái trá vì anh ta nghẹn lời không nói đƣợc tiếng nào.
“Không, anh đã thấy nhiều bộ đẹp hơn,” anh ta không đồng ý, nhƣng lúc đó không phải là bộ mà em đang mặc trên ngƣời.“
Izumi đứng lặng. John đang nhìn cô với cái nhìn rất lạ. “Cám ơn anh,” cô nói nhỏ, mắt nhìn xuống đất.
“Vì anh đã nói sự thật à?” John nửa hỏi nửa đùa. Nhƣng Izumi thì nghiêm nghị.
“Em muốn cảm ơn anh về việc anh đã làm trƣớc đây kia, dù anh nghĩ rằng em không biết.” Không khí chung quanh John bắt đầu nóng lên, tuy họ đang đứng trong bóng mát gió lạnh. “Trên chuyến bay ấy.” Cô nói tiếp: “Lúc đó em rất sợ. Thế giới của em vừa bị đảo lộn, và rồi em phải lên máy bay đi đến một nơi xa lạ. Em biết mẹ em ghét em,” cô
ngập ngừng, “và em biết mẹ đã bỏ em một mình trên chuyến bay ấy. Nhƣng khi mẹ bỏ đi thì có một ngƣời đã đến ngồi vào chỗ bên cạnh em, suốt đêm.”
John nhìn đi, cố giữ vẻ điềm tĩnh.
“Em không mở mắt nhƣng biết ngƣời đó là anh. Điều đó có ý nghĩa với em vô cùng, và bây giờ em muốn anh biết điều đó.” John im lặng.
“Em luôn luôn biết cách làm trái tim anh tan vỡ, phải không?” Anh ta lặng lẽ nói.
Izumi cảm thấy John đang đấu tranh với một cái gì đó, nhƣng vẫn yên lặng.
“Đã trễ rồi, em vẫn chƣa ăn bữa ăn mừng sinh nhật của mình.” John bƣớc về phía nhà hàng hải sản, Izumi đi sát theo sau.
“Hãy xây mắt khỏi ta, vì nó làm ta bối rối.” Nha 6:5
Chương 12: NGÀI SẼ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN
“Lòng vui mừng dự yến tiệc luôn luôn.” Ch 15:15
Đã quá giờ ăn trƣa, nhà hàng trông vắng khách. Izumi mừng khi thấy mọi ngƣời đã về hết. John kéo ghế, rồi ra hiệu mời cô ngồi vì có vẻ nhƣ cô không hiểu. John ngồi xuống phía bên kia bàn và gọi món ăn. Anh ta nhìn cô lắc đầu.
“Em bao nhiêu tuổi?”
“Hôm nay em vừa tròn mƣời tám,” cô trả lời, miệng mỉm cƣời. John lại lắc đầu. “Em trƣởng thành nhanh đấy,” anh ta thở ra.
“Chính là do bộ đồ mới đấy chứ. Nó làm cho em trông lớn hơn.” Izumi cãi.
“Không, còn hơn là bộ đồ nữa kia. Đó chính là em. Anh không hiểu tại sao anh không nhận ra điều đó.”
“Còn anh, anh bao nhiêu tuổi?” Cô tò mò hỏi.
“Hai mƣơi bốn tuổi già,” John đùa. Ngƣời phục vụ bàn đem đồ ăn đến. John cúi đầu, Izumi làm theo, và họ cầu nguyện. Sau đó cô ăn một miếng cá.
“Món cá thật là ngon!” cô kêu lên.
“Cá này ngƣời ta bắt ngay tại Vịnh Three Mile đấy. Đây là một trong những vịnh nƣớc ngọt lớn nhất thế giới. Ngƣời ta rất thích đến đây, nhất là vào mùa hè, chỉ để câu cá.”
“Có phải vì thế mà ngoài kia ngƣời ta ăn mặc nhƣ thế không?” Izumi hỏi. Em thắc mắc không biết có phải mọi ngƣời ở Mỹ này ăn mặc lạ lùng nhƣ vậy không nữa,” cô vừa hỏi vừa chỉ tay về phía một ngƣời đang đi ngoài đƣờng, tay cầm cần câu, đầu đội chiếc mũ lớn có treo những chiếc lƣỡi câu. John cƣời.
“Làm sao anh biết đƣợc chỗ em ở?” Thình lình Izumi hỏi. John rời mắt khỏi khay thức ăn.
“Xin tự thú nhé. Anh đã đi theo em và mẹ khi hai ngƣời rời xe buýt. Anh sợ hai ngƣời sẽ đi lạc,” anh ta giải thích. Izumi cƣời toe sung sƣớng.
“Tại sao anh chƣa bao giờ gọi tên em? Nó khó đọc lắm sao?” Izumi đã chú ý thấy anh ta chƣa hề gọi tên mình. John đặt cái nĩa xuống và nhìn cô chăm chăm.
“Có phải lúc nào em cũng nói chuyện huyên thuyên nhƣ thế này trong bữa ăn?” anh ta vừa hỏi vừa cố giấu một nụ cƣời. “Anh chƣa bao giờ gọi tên em, bởi vì anh gọi em bằng một tên khác.”
Izumi có thể thấy anh ta đang cố tránh câu hỏi của cô, và cô cũng muốn biết cái tên mà anh ta đặt cho cô là gì. Cô mở miệng định hỏi, nhƣng anh ta biết và nhanh chóng chuyển đề tài.
“Ăn đi nào.” Anh ta chỉ vào khay thức ăn của cô và ăn thêm một miếng cá. Izumi yên lặng vâng lời. Cô cũng ăn một miếng cá. Cô sẽ hỏi lại vào lúc khác vậy.
John ăn xong trƣớc vì anh ta ăn nhanh. Izumi thấy anh ta cứ nhìn đồng hồ, nhƣ thể giục cô ăn nhanh lên. Cô nhanh chóng ăn xong bữa.
“Có việc gì vậy?”
“Anh muốn đƣa em về nhà trƣớc khi mẹ biết đƣợc rằng em đang biến mất.” Anh ta ngập ngừng: “Nếu mẹ có hỏi em đi đâu thì hãy nói rằng em đi với một ngƣời bạn nhé. Điều cuối cùng anh muốn là tránh cho em khỏi mọi rắc rối. Tốt hơn em nên vào phòng nữ mà thay lại bộ đồng phục. Khi nào thấy yên thì mới đƣa cho mẹ em xem bộ đồ mới.”
Izumi ngồi yên lặng. Cô đã quên bẳng bà Anna. Một cơn rùng mình chạy xuống sống lƣng. Sẽ khó khăn khi về nhà đây. John cảm nhận đƣợc điều cô đang nghĩ.
“Khi ai sống đẹp lòng Chúa, Ngài cũng khiến kẻ thù hòa thuận với ngƣời.” (Ch 16:7), anh ta khích lệ cô. Izumi cƣời buồn. Cô đi vào phòng nữ rồi mặc lại bộ đồng phục học sinh.
John sờ vào ống tay áo cô mà nói: “Đƣợc, đã khô rồi.”
Anh ta đứng lên trả tiền. Họ bƣớc ra, bên ngoài trời chiều mát lạnh. Họ hít thở không khí trong lành, những làn gió mạnh thổi vào mặt. Họ bắt đầu đi về nhà của Izumi.
“Em không còn là một đứa trẻ nữa, dù đang mặc bộ đồng phục học sinh.” Anh ta nhận xét. Trái tim Izumi tràn ngập niềm vui. Cô đã có một ngày sinh nhật hạnh phúc nhất trong đời.
“Cám ơn anh về bữa ăn sinh nhật, và bộ áo màu xanh này, anh John à.” Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của em!” Cô nhìn lên trời, rồi bắt đầu đếm những vì sao mờ đang hiện lên khi chiều dần buông xuống. Bất cứ cái gì cũng đều có thể đƣợc, vào ngày hôm nay.
John cƣời yếu ớt, từ chối không dự phần trong tâm trạng hạnh phúc của Izumi. Anh ta biết rằng không khó gì để mẹ cô không phá tan niềm vui mà Izumi đang cảm nhận trong lúc này. Họ càng đến gần nhà, John càng cảm thấy lo lắng. Cuối cùng khi ngôi nhà đã hiện ra trong tầm mắt, John liền kéo cô qua một bên.
“Em có thấy ngôi nhà màu vàng kia không?” Anh ta hỏi, tay chỉ về phía bờ biển. Izumi gật đầu. Đó chính là ngôi nhà mà hôm qua cô đã nhìn và đã thầm thán phục. “Nếu cần sự giúp đỡ, em hãy đến đó. Đó là nơi anh ở,” anh ta nói thêm nhƣ giải thích. Anh ta lục tìm trong túi quần rồi rút ra một cái thẻ nhỏ. “Đây là những câu mà anh thƣờng đọc trong lúc sợ hãi. Hãy cầm lấy.” Anh ta chìa ra cho cô. “Hãy nhớ rằng em là một ngƣời con của Chúa. Ngài sẽ không bao giờ bỏ quên em … và anh cũng vậy.” Anh ta lặng lẽ nói thêm.
“Giờ thì hãy đi đi.” John đẩy cô đi và nhìn theo cho đến khi cô khuất vào cửa trƣớc ngôi nhà.
Khi cửa đã đóng lại, anh ta thầm thì: “Lạy Chúa, xin hãy bảo vệ cô ấy.”
“Lẽ nào đàn bà quên con không cho bú, và không thƣơng xót con ruột mình sao? Dù có ngƣời quên con đi nữa, ta vẫn không bao giờ quên ngƣơi.” Es 49:15
Chương 13: CHÁY
“Xin hãy cứu tôi ra khỏi vũng bùn, kẻo tôi lún chăng;
Nguyện tôi đƣợc giải thoát khỏi những kẻ ghét tôi, và khỏi nƣớc sâu.”
Thi 69:14
Izumi khép cánh cửa lại. Cô thấy mẹ đang đi đi lại lại trên sàn nhà. Cô sẵn sàng để trả lời mẹ nhƣ John đã đặn, nhƣng bà Anna không hỏi gì. Trái lại, bà liếc nhìn con gái với cái nhìn hằn học khiến Izumi hoảng sợ. Cô giữ chặt cái thẻ mà John cho cô, nhƣ thể sự sống của cô phụ thuộc vào đó vậy.
“Chính là do mày,” bà Anna nói, tay bà vặn chiếc gối đang ôm chặt trong tay. “Tao đã không gặp chuyện gì, cho đến ngày mày ra đời.” Izumi lặng ngƣời. “Ông Yoichi thƣơng tao,” bà ta nhấn mạnh, lại bƣớc tới bƣớc lui, “cho đến khi ông ấy thấy mày.” IZUMI sụp xuống sàn nhà, choáng váng bởi những lời bà mẹ vừa nói.
Nhiều lần, ông Yoichi tìm kiếm Izumi không theo cách bình thƣờng của một ngƣời cha đối với con gái mình. Tuy vậy, Izumi đã luôn luôn làm ông ta thất vọng, vì cô luôn ngủ ngay tại trƣớc cửa sổ trong ánh sáng trăng. Cha cô không ƣa ánh sáng vì nó sẽ làm lộ rõ mọi hành vi. Chừng nào cô còn ở chỗ cửa sổ thì cô còn đƣợc an toàn. Izumi đã luôn luôn nghĩ rằng thật may mà những nỗ lực của bố đều không thành. Nhƣng giờ đây, khi đang ngồi bệt trên sàn nhà, nghe những lời ác độc của mẹ, cô mới nhận ra rằng Đức Chúa Trời đã không quên cô, thậm chí ngay lúc này. Cô mở lòng bàn tay ra và đọc tấm thẻ.
“Ai chẳng yêu thì không biết Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là tình yêu thƣơng” (IGi 4:8) và “Một khi Đức Chúa Trời đứng về phía chúng ta, thì còn ai dám chống lại chúng ta” (Ro 8:31). Đây chỉ là hai trong nhiều câu gốc mà John ghi trên thẻ. Lật sang mặt sau tấm thẻ, Izumi đọc thấy mấy chữ in đậm “HÃY CAN ĐẢM!”. Một sự bình an liền tràn ngập trong trái tim cô. Cô nhìn mẹ. Đây chính là lúc cô lên tiếng. Bà Anna bị sốc khi thấy con gái từ sàn nhà đứng lên, nhìn thẳng vào mặt bà.
“Suốt cuộc đời con, con đã tìm đủ mọi cách để tìm kiếm tình thƣơng của mẹ. Con đã nghĩ con không thể sống đƣợc nếu thiếu tình thƣơng của mẹ. Nhƣng con đã lầm. Con đã học biết tình thƣơng thật là gì, và mẹ đã cho con thấy đâu là tình thƣơng không thật. Gia đình này chƣa bao giờ có tình thƣơng, vì chúng ta đã không hề biết Đức Chúa Trời. „Ai chẳng yêu thì không biết Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là tình yêu thƣơng.‟” Cô trích dẫn. “Hôm qua, con đã cầu nguyện xin Đức Chúa Trời đừng bao giờ quên con. Hôm nay, con biết đƣợc rằng Ngài không hề quên, ngay cả trƣớc khi con trở thành một ngƣời tín đồ Cơ đốc.” Bà Anna tát một cái vào mặt Izumi khi bà nghe chữ tín đồ, nhƣng Izumi mừng vì đã kịp nói trƣớc khi nhận lấy cái tát. Khi thấy con gái không còn sợ mình nữa, bà ta bắt đầu đi thu xếp hành lý.
Izumi nhanh chóng mở cửa trƣớc. Cô chạy ra khỏi ngôi nhà nhƣ thể nó vừa bị bốc cháy. Cô vội chạy đến nhà John, lòng thầm mong anh ta có ở đó. Khi đến gần cổng, cô thấy một ngƣời đứng lên khỏi chiếc ghế xích đu, chiếc ghế kêu lách cách. Từ dƣới những bóng cây, John chạy ra đón cô và hỏi thăm cô.
“Cám ơn Chúa.” Izumi nghe anh ta hạ giọng nói. Trƣớc khi cô có thể mở miệng nói, John đã nắm lấy tay cô. “Anh sẽ không bao giờ rời mắt khỏi em nữa!” Izumi ngạc nhiên.
“Chúng ta đi đâu đây?” Cô hỏi khi anh ta đi nhanh xuống đƣờng và kéo cô đi theo.
“Chúng ta sẽ kết hôn,” anh ta nói chắc nịch. “Phải vậy thôi.” John đột ngột bƣớc sang một bên rồi nhìn vào mặt Izumi. “Nếu em đồng ý lấy anh, thì anh mới có thể dành tất cả cho em.”
“Không phải em lấy anh để đƣợc cái gì. Anh John à. Em lấy anh chỉ vì em rất yêu anh.” Cô thầm thì. “ Đức Chúa Trời biết điều Ngài đang làm khi Ngài đƣa anh và em đến với nhau.” Izumi có thể đọc đƣợc niềm an ủi trên vẻ mặt của John.
“Anh đã luôn nói rằng em biết cách làm cho trái tim anh tan vỡ.”
“Anh hãy quen với việc ấy đi,” Izumi nửa đùa nửa thật qua dòng nƣớc mắt. John nhanh chóng bƣớc tiếp, vì họ càng kết hôn sớm thì càng hay.
“Đức Chúa Trời làm cho kẻ cô độc có nhà ở, đem kẻ bị tù ra hƣởng đƣợc may mắn; song những kẻ phản nghịch phải ở đất khô khan.”
Thi 68:6
Chương 14: BỒ CÂU BÉ NHỎ CỦA ANH
“ Sự thƣơng xót và sự thật đã gặp nhau; sự công bình và sự bình an đã hôn nhau.”
Thi 85:10
John nhanh chóng tìm gặp vị chức sắc phụ trách đăng ký kết hôn tại nhà thờ. Anh ta gõ cửa, một ngƣời đàn ông xuất hiện với vẻ mặt của một ngƣời bị đánh thức lúc đang ngủ. Thấy hai bạn trẻ đứng ngoài cửa, ông ta gật gù ra vẻ hiểu biết.
“Anh chị muốn kết hôn,” ông già nói, giả vờ nhƣ ngạc nhiên lắm. Ông ta dẫn họ ra phía sau nhà thờ đến một chiếc bàn nhỏ.
“Tôi cần anh chị điền vào những tờ giấy này.” Ông già nhìn Izumi. “Cô bạn trẻ, cô là công dân Mỹ chứ?” Izumi quay lƣng về phía hai ngƣời đàn ông, trong chốc lát cô quay lại với một xấp giấy tờ trên tay.
“Mẹ đƣa cho em cầm những thứ này để lên máy bay,” cô giải thích, với John hơn là với ông già. Cô lấy giấy khai sinh ra đƣa cho ông già. Ông ta xem xét với con mắt kinh nghiệm.
“Đây này, cô sinh ra tại Tokyo, Nhật Bản. Thế thì cô là một ngoại kiều,” ông ta tuyên bố với giọng đầy thẩm quyền.
“Thế là thế nào?” John lo lắng hỏi.
“Có nghĩa là anh phải điền thêm vào những mẫu này nữa, anh bạn trẻ ạ.” Ông ta đƣa cho John một xấp giấy khác. Ông già đi ra, cƣời lụ khụ.
Izumi đƣa cho John hộ chiếu của cô cùng với các giấy tờ khác mà bà Anna đã đƣa cho cô. Bà Anna biết con gái mình khó có thể để thất lạc bất cứ thứ gì, vì Izumi là một ngƣời cẩn thận để có thể mang theo mình những giấy tờ quan trọng ấy. Tuy nhiên, cô không bao giờ mang theo chúng nếu nhƣ cô biết chúng sẽ đƣợc dùng bất lợi cho cô. John hỏi vài câu, Izumi trả lời. Cô lo lắng nhìn ra phía cửa, sợ mẹ cô đến. Khi họ đã điền xong, ông già xem lại và tuyên bố các thủ tục sẽ làm.
Ông già dẫn họ ra bục giảng, đặt John đứng bên phải, Izumi đứng bên trái. Ông vừa bắt đầu thì thấy thiếu ngƣời làm chứng.
“Hãy chờ ở đây,” ông ta vừa nói vừa chạy sang một phòng khác. Chẳng bao lâu, ông ta trở lại cùng vợ và ngƣời trông coi nhà thờ. Nhìn vẻ mặt ngái ngủ của họ, ngƣời ta có thể biết đƣợc là họ vừa bị đánh thức. John và Izumi quan sát với vẻ căng thẳng khi hai ngƣời này đứng vào vị trí của ngƣời làm chứng.
Ông già bƣớc lên một cái bục nhỏ rồi bắt đầu: “Hỡi anh chị em, hôm nay chúng ta đứng đây trƣớc mặt Đức Chúa Trời, trƣớc sự chứng kiến của hội chúng đây, để kết hiệp ngƣời nam này và ngƣời nữ này trong hôn nhân thánh, vốn là sự kế thừa một di sản cao trọng đƣợc Đức Chúa Trời thiết lập từ buổi sáng thế. Nó tƣợng trƣng cho sự liên hiệp mầu nhiệm giữa Đấng Christ và Hội thánh Ngài. Vậy nên, không ai đƣợc phép quyết định đi đến hôn nhân một cách thiếu cân nhắc, đùa giỡn hay xem nhẹ hôn nhân nhằm thỏa
mãn những ham muốn xác thịt của con ngƣời nhƣ những loài cầm thú không có sự hiểu biết; nhƣng phải biết tôn trọng, khôn ngoan, có suy xét, nghiêm trang và trong sự kính sợ Đức Chúa Trời; xem xét thỏa đáng những lý do đi đến hôn nhân.
Trƣớc hết, hôn nhân đƣợc sắp đặt là để sinh con cái, nuôi dƣỡng chúng trong sự kính sợ Đức Chúa Trời và tôn vinh Danh Thánh của Ngài.
Hôn nhân còn đƣợc thiết lập nhƣ là một cách để ngăn ngừa tội lỗi và tránh tình trạng quan hệ bất chính; hầu cho những kẻ không có ơn kiềm chế dục vọng bản thân có thể kết hôn và giữ mình thánh sạch nhƣ một chi thể trong thân thể Đấng Christ.
Sau cùng, hôn nhân còn giúp cho hai ngƣời có thể giao thông cùng nhau, giúp đỡ, an ủi nhau nhƣ là nghĩa vụ của ngƣời này đối với ngƣời kia, cả trong khi thuận lợi cũng nhƣ trong lúc khó khăn.
Kế thừa di sản thánh này, hai ngƣời giờ này hiện diện tại đây để đƣợc kết hiệp với nhau. Vậy nên, nếu có lý do gì có thể ngăn trở sự kết hiệp này thì xin hãy nói ra và luật pháp có thể cho phép sự kết hiệp này không thành; bằng không, kể từ giờ này trở đi họ sẽ không nói ra nữa.”
Izumi lo lắng liếc nhìn chung quanh căn phòng, cô thầm cầu mong đừng ai lên tiếng.
Sau một hồi chờ đợi mà không thấy trở ngại gì, ông già nói tiếp:
“John James Johannes, anh có bằng lòng lấy ngƣời phụ nữ này làm vợ, chung sống với cô ấy trong hôn nhân thánh theo lời dạy của Chúa chăng? Anh có bằng lòng yêu thƣơng, an ủi, tôn trọng cô ấy, giữ gìn cô ấy dù khi đau ốm hay lúc mạnh khỏe, và bằng lòng lìa bỏ mọi ngƣời khác để dành bản thân mình chỉ cho cô ấy, chừng nào hai ngƣời vẫn còn sống chăng?”
John nhìn vào đôi mắt long lanh của Izumi: “Tôi bằng lòng.”
Ông già quay sang Izumi: “Izumi Mizukizo, cô có bằng lòng lấy ngƣời đàn ông này làm chồng, chung sống với anh ấy trong hôn nhân thánh theo lời dạy của Chúa chăng? Cô có bằng lòng vâng phục, giúp đỡ, yêu thƣơng, tôn trọng anh ấy, giữ gìn anh ấy dù khi đau ốm hay lúc mạnh khỏe, và bằng lòng lìa bỏ mọi ngƣời khác để dành bản thân mình chỉ cho anh ấy, chừng nào hai ngƣời vẫn còn sống chăng?”
Izumi cảm thấy run run, nhƣng khi cô nhìn vào mắt John, cô lấy lại bình tĩnh: “Tôi bằng lòng.”
“Ai gả cô gái này cho ngƣời nam này làm vợ?”
Ngƣời trông coi nhà thờ liền tiến tới trƣớc: “Tôi.”
“Hãy nắm lấy bàn tay phải của cô ấy,” ông già nói với John, “và nói theo tôi.” John cẩn thận nắm lấy bàn tay Izumi, cảm nhận đƣợc nhịp tim đập vội vã của cô gái. Anh ta siết chặt tay cô và mỉm cƣời.
“Tôi, John James Johannes, nhận cô, Izumi Mizukizo, làm vợ. Từ nay trở về sau dù cuộc đời tốt hay xấu, dù giàu sang hay khốn khó, dù mạnh khỏe hay ốm đau, sẽ yêu
thƣơng và ấp ủ, theo lời dạy của Đức Chúa Trời, cho đến khi sự chết phân chia.” John nhắc lại một cách trang trọng, hoàn toàn hiểu đƣợc lời mình đang nói.
“Hãy nắm lấy bàn tay phải của anh ấy,” ông già nói với Izumi, “và nói theo tôi.” Izumi nắm bàn tay to của John trong bàn tay mình.
“Tôi, Izumi Mizukizo, nhận anh, John James Johannes, làm chồng. Từ nay trở về sau dù cuộc đời tốt hay xấu, dù giàu sang hay khốn khó, dù mạnh khỏe hay ốm đau, sẽ thuận phục và yêu thƣơng theo lời dạy của Đức Chúa Trời, cho đến khi sự chết phân chia.” Izumi liếc nhìn John, hạnh phúc.
“Đƣa cho tôi chiếc nhẫn cƣới.” Ông già hỏi John. John cúi ngƣời tới trƣớc nói thầm vào tai ông ta. “Đƣợc rồi anh bạn trẻ ạ,” ông ta nói. “Tôi có một chiếc nhẫn này để phòng khi cần đến.” Ông già lấy ra từ trong túi áo một chiết nhẫn vàng rồi đƣa cho John: “Hãy đeo nó vào ngón áp út bàn tay trái của cô ấy. Và nói theo tôi.” John nắm lấy bàn tay trái của Izumi rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
“Với chiếc nhẫn này, tôi cƣới cô làm vợ: Nhân danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh Linh. Amen.”
“Chúng ta hãy cầu nguyện. Lạy Đức Chúa Trời đời đời, Đấng tạo dựng và duy trì muôn loài vạn vật, Đấng ban mọi ơn thiêng liêng, Đấng tạo ra sự sống đời đời; xin hãy ban phƣớc lành trên các tôi tớ Ngài, ngƣời nam và ngƣời nữ đang đứng nơi đây, là những kẻ mà chúng con đã nhân danh Ngài mà chúc phƣớc cho. Nhƣ Y-sác và Rêbeca đã sống chung thủy trọn đời, xin cho hai ngƣời này thực hành chắc chắn và giữ trọn lời hứa cũng nhƣ giao ƣớc mà hôm nay họ đã lập với nhau. Với chiếc nhẫn nhƣ là bằng chứng và bảo đảm đã đƣợc hai bên trao và nhận, xin cho họ ở mãi với nhau trong tình yêu và sự hòa thuận trọn vẹn, và sống theo luật pháp của Ngài. Nhân danh Đức Chúa Jesus Christ. Amen.”
Ông già nắm lấy bàn tay của hai ngƣời đặt lên nhau và nói: “Loài ngƣời không đƣợc phân chia những kẻ Đức Chúa Trời đã phối hợp. Vì lẽ John James Johannes và Izumi Mizukizo đã đồng thuận với nhau trong đời sống hôn nhân thánh, đã đƣợc chứng kiến trƣớc mặt Đức Chúa Trời và Hội chúng đây, đã cùng cam kết lấy nhau, và bởi họ đã tuyên bố hôn nhân qua việc trao và nhận chiếc nhẫn này, và qua việc đặt tay lên nhau, tôi tuyên bố từ nay hai ngƣời đã trở nên vợ chồng. Nhân danh Đức Cha, Đức Con, và Đức Thánh Linh. Amen.” Ông già nhìn họ thân thiện.
“Nguyện Đức Chúa Trời là Cha, Con và Thánh Linh chúc phƣớc, gìn giữ và bảo vệ hai con; Chúa nhân từ đầy ơn hãy nhìn xem hai con; và ban đầy phƣớc lành và ơn trên hai con, hầu cho hai con sẽ sống với nhau trong đời này, và trong đời sau sẽ hƣởng đƣợc sự sống đời đời. Amen.” Ông già đứng đó đầy xúc động.
“Anh hãy hôn cô dâu,” ông ta tƣơi cƣời nói thêm. John cúi xuống hôn Izumi.
Sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, anh chị John Johannes bƣớc ra ngoài. Trời đêm gió lạnh. Mặt trăng rực rỡ trên nền trời tối đen, dịu dàng chiếu xuống vịnh Three Mile.
“Em là của anh tất cả, Bồ câu bé nhỏ của anh. Anh sẽ không bao giờ để em rời xa,” anh ta thì thầm, choàng tay ôm chặt Izumi. “Tất cả tình yêu của anh, sự sống của anh.” Izumi nhắm mắt lại, nghiêng đầu tựa lên vai John. Chƣa bao giờ cô đƣợc kinh nghiệm một tình yêu trong sáng dịu dàng nhƣ giờ đây.
“Lạy Chúa, con cám ơn Ngài.” Đó là tất cả những gì cô có thể nói. Họ lặng lẽ bƣớc vào trong đêm, lòng mừng vui trong món quà quí giá mà Đức Chúa Trời đã tặng cho mình. Nhƣ John vui mừng với cô dâu mới của mình, Đấng Christ cũng chờ đợi sẽ vui mừng với chúng ta vậy. Ồ, nguyện Thánh Linh và Vợ mới nói “Hãy đến!” Lạy Chúa Jesus, xin hãy mau đến.
“Chàng rể mới vui mừng vì vợ mới mình,
Đức Chúa Trời ngƣơi cũng vui mừng vì ngƣơi ”
Es 62:5
“Ngƣời ta không nên phân rẽ những kẻ mà Đức Chúa Trời đã phối hiệp.” Mac 10:9
Chương 15: KỂ TỪ HÔM NAY TRỞ ĐI
“Tình em thắm thiết nồng nàn
Men tình ngây ngất ngàn lần rƣợu nho. Tình em thật đẹp nhƣ thơ
Hơn hƣơng liệu tỏa thơm tho khắp nhà.”
~ Nha 4:10 ~
Hơi lạnh của đêm bao trùm John và Izumi Johannes khi họ chậm rãi bƣớc về ngôi nhà nhỏ màu vàng. Sóng nƣớc Vịnh Chaumont biến trăng thành hai mảnh. Izumi tựa đầu vào vai John. Cảnh đêm thanh bình nhƣ tâm hồn hai ngƣời. Có lẽ nào cô đã trở thành Bà John Johannes? Cô nhớ lại lời kết ƣớc trong buổi lễ vừa mới diễn ra.
“Tôi, John James Johannes, nhận cô, Izumi Mizukizo, làm vợ. Từ nay trở về sau …” Izumi đứng lặng.
“Có chuyện gì thế, em?” John đứng bên cạnh, dịu dàng nhìn xuống mặt cô và cƣời. “Anh John, em thấy sợ.”
“Khi tôi sợ hãi, tôi sẽ tin cậy nơi Ngài,” anh ta nhắc. Izumi mỉm cƣời khi nghe những lời quen thuộc.
“Lời đó thật là lạ lùng.” Cô nói ra ý nghĩ trong đầu. “Lạ lùng à?”
“Anh không nhớ sao? Trên chuyến xe buýt về đây, anh đã nói những lời ấy và nó đã đem lại bình an cho em, bóng tối bên ngoài xe không còn làm em sợ hãi nữa.”
“Anh sẽ luôn nhớ điều đó,” anh ta nói nhỏ. “Khi anh thấy vẻ sợ hãi của con thỏ nhỏ hiện lên trên mặt em, anh phải nói một cái gì đó.” John ngừng. “Có phải bóng tối thƣờng thƣờng có tác động đến em?”
Izumi nhìn xuống đất, cố tìm một câu trả lời.
“Không có gì bí mật chứ, em yêu? Bất cứ điều gì có trong tim em đều sẽ lan sang tim anh.”
“Bố em,” cô chậm rãi bắt đầu, “thƣờng tìm cách làm tổn thƣơng em trong bóng tối. Nhƣng ông chƣa bao giờ thành công. Chừng nào em vẫn còn ở chỗ có ánh sáng thì em còn đƣợc an toàn.”
John trầm ngâm nhìn ra vịnh.
“Cám ơn Chúa vì một quãng đời của em đã vĩnh viễn qua đi.” Anh ta choàng tay ôm lấy vợ. “Ngay giờ đây, khi em nói em sợ, thì em sợ điều gì? Không phải anh chứ? Hi vọng là thế. John nói đùa.” Đôi môi Izumi nở một nụ cƣời bẽn lẽn.
“Không, không phải là anh. Lúc nãy anh đã nói rằng anh sẽ có và giữ từ nay trở đi.”
“Đó là điều anh muốn làm.” John nghiêm trang nói.
“Có chắc là anh muốn cùng em „kể từ hôm nay trở đi‟ hay không?” Những năm tháng bị cha mẹ bỏ quên đã khiến Izumi hoài nghi rằng có thể ngƣời ta chỉ MUỐN cô mà thôi. Điều John nói quá tốt để có thể là sự thật.
“Với ơn của Đức Chúa Trời, anh sẽ có em và giữ em từ hôm nay trở đi, …, mãi mãi.
Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó.” Anh ta nói một cách quả quyết.
“Điều đó quá tốt để có thể là sự thật,” cô nói, nhắc lại ý nghĩ trong đầu. John lắc đầu thất vọng.
“Với Đức Chúa Trời, mọi việc đều có thể.”
Izumi ôm John. Họ lại bƣớc tiếp. John bƣớc nhanh hơn khi thấy ngôi nhà nhỏ màu vàng hiện ra. Khi đã đến nhà, anh ta để Izumi ngồi xuống ghế xích đu ngoài hiên.
“Hãy ở lại đây. Anh phải đi nói với mẹ em.” Izumi nhìn lên gƣơng mặt điềm tĩnh của John.
“Tại sao? Đừng làm hỏng tối nay.” Cô van nài.
“Chẳng có việc gì mẹ em nói hay làm có thể làm hỏng những gì đã xảy ra hôm nay. Anh phải nói cho mẹ em biết. Anh không muốn cảnh sát xuất hiện trƣớc cửa để tìm em.” John nắm chặt bàn tay Izumi để làm cô yên lòng. “Mẹ em phải biết chuyện này.”
Izumi vẫn yên lặng. Trƣớc đây, mẹ cô luôn dập tắt mọi niềm hạnh phúc mà cô tìm cách chia xẻ. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của đời cô, cho nên mối đe dọa ấy trở nên lớn hơn bao giờ hết. John quan sát trong im lặng khi vợ anh đang đấu tranh với những tình cảm của mình. Anh đau lòng khi thấy Izumi khiếp sợ mẹ mình nhƣ thế nào, nhƣng trời đã khuya.
“Anh phải đi, em yêu. Em cứ ở lại đây, và giữ yên lặng. Anh sẽ sớm trở về.” Anh ta hôn vợ rồi nhanh chóng đi ra.
Izumi núp sau tấm màn lƣới che trƣớc hiên nhà, nụ hôn ngọt ngào của John vẫn còn trên môi cô. Cô rút ra cái thẻ mà anh ta đƣa cho cô hồi chiều rồi đọc hai câu 38 và 39 của sách Rô-ma đoạn 8.
“Tôi biết chắc chắn không một điều nào có thể ngăn cách chúng ta với tình yêu của Đức Chúa Trời. Dù sự chết hay sự sống, dù thiên sứ hay ác quỷ, dù tình hình hiện tại hay biến chuyển tƣơng lai, dù quyền lực uy vũ, dù trời cao hay vực thẳm, dù bất cứ vật gì trong vũ trụ cũng chẳng bao giờ phân cách nổi chúng ta với tình yêu thƣơng của Đức Chúa Trời đã thể hiện nơi Jesus Christ, Chúa chúng ta.” Những lời này cùng sự tự tin của John đã làm cho cô can đảm.
Chương 16: MẸ PHẢI BIẾT
“Chớ nói vào lỗ tai kẻ ngu muội;
Vì nó sẽ khinh dể sự khôn ngoan của các lời con.”
Ch 23:9
John đi một cách vội vã, trong đầu chuẩn bị những lời sẽ nói ra. Khi đến trƣớc cửa nhà bà Mizukiyo, anh ta dừng lại.
“Lạy Chúa xin cho con sự khôn ngoan.” John bấm chuông. Một ngƣời phụ nữ tóc vàng ra mở cửa.
“Anh muốn gì?” giọng bà Anna cũng sắc lạnh nhƣ nhƣ ánh mắt của bà ta. “Có phải bà là bà Mizukiyo?” John hỏi và biết rõ đó là bà ta.
“Tôi đây.”
“Tôi đến đây để báo cho bà biết rằng tối nay, Izumi, con gái bà đã kết hôn.” John nói không do dự. Nếu nhƣ có lo lắng thì anh ta cũng giữ để không lộ ra vẻ lo lắng của mình.
Bà Anna nghiến chặt quai hàm. Izumi không có tính hay chống lại bà. Chắc chắn có ai xúi giục nó trong chuyện này.
“Nó lấy ai?” Bà ta hỏi.
“Cô ấy đã kết hôn với tôi.”
Bà Anna nhìn John từ đầu đến chân.” Cặp mặt nâu của anh ta có một sức mạnh khiến bà không thể lảng tránh.
“Có phải anh là ngƣời đã nói chuyện với tôi trên xe buýt? Phải rồi,” bà ta nhớ lại, “anh đã không câm mồm khi nói về Đức Chúa Trời. Cho nên, chính trên xe là nơi con bé đã có chuyện „tin Chúa‟! Đi mà đem nó về nhà ngay!” Cặp mắt bà long lên. “Nó là con gái tôi!”
Đôi mắt của John gặp ngay cái nhìn cay cú. Nhƣng vẻ bình tĩnh của anh ta khiến bà ta thối chí.
“Izumi đang ở nhà tôi, thƣa bà Mizukiyo. Cô ấy là vợ tôi, tôi sẽ không để cho cô ấy đi đâu cả.” John nói tiếp: “Tôi đến đây để lấy đồ đạc cho cô ấy.”
Bà Anna không thể ngăn John. Anh thấy cái túi đựng đồ mua sắm của Izumi nằm cạnh cửa, bộ đồ màu xanh vẫn còn trong đó. Anh nhặt nó lên rồi đi đến chồng vali ở trên chiếc sofa.
“Nó đã nói với anh về tôi nhƣ thế nào?” bà Anna hỏi. John vẫn im lặng lật xem từng chiếc vali, tìm xem cái nào là của Izumi.
“Nó có kể cho anh nghe bố nó nhảy cầu tự tử không? Nó có kể cho anh … ”
“Bà Mizukiyo,” John cắt ngang, “nếu bà có điều gì để kể cho tôi nghe, xin hãy ra ngoài mà nói.” Anh ta thấy con búp bê nhỏ trong một chiếc vali. Hài lòng vì chiếc vali là của Izumi, anh ta cầm nó lên, rồi chuẩn bị đi ra. Bà Anna đứng ngang cửa ra vào, chặn anh ta lại.
“Nếu anh không chịu đem nó về thì đừng bao giờ dẫn nó về đây nữa.” “Tôi cũng không có ý định dẫn cô ấy về đây.”
Bà Anna khinh miệt con gái bà hơn bao giờ hết. Tại sao nó, một đứa chẳng đem lại điều gì ngoại trừ toàn những chuyện rắc rối, lại có đƣợc một chốn nƣơng thân nhƣ thế? Ông Yoichi đã chƣa bao giờ bảo vệ nó nhƣ ngƣời thanh niên này đang làm. Bà Anna bƣớc sang một bên khi thấy anh ta chẳng có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại.
John bƣớc ra ngoài, bầu trời đêm buốt lạnh, cảm thấy nhẹ nhõm khi mục đích đã đạt đƣợc. Bỗng anh nghe tiếng bƣớc chân chạy theo sau. Anh dừng lại và thấy bà Anna đang đứng ngay sau lƣng mình.
“Tôi muốn gặp con gái tôi! Nếu tôi không thể buộc anh mang nó về nhà thì tôi sẽ tự mình làm việc đó! Nó đang ở đâu?”
“Bà Mizukiyo, bà hãy về nhà đi. Ở đây không có gì cho bà đâu.” Tại sao bà ta cố níu kéo? Vì đây là cơ hội để bà có thể chửi bới.
“Anh muốn nó à? Thế thì hãy đem nó đi đi!” bà ta gào lên rồi quay lƣng trở bề nhà.
John lắc đầu buồn bã.
“Lạy Chúa, xin khiến sự gian ác của bà trừng phạt bà, và sự bội bạc quở trách bà, để bà biết và thấy rằng đó chính là điều ác và cay đắng do bà đã lìa bỏ Ngài.” (Gie 2:19). Khi quay lại tiếp tục đi, John thấy bà Mizukiyo rời khỏi nhà, mang theo hành lý. Anh nhìn theo cho đến khi dáng ngƣời cao cao của bà biến mất trong đêm tối, không ngoái đầu nhìn lại.
“Vì bồ câu bé nhỏ của ta, ta vui khi thấy bà ta ra đi,” John thầm cám ơn Chúa. Chẳng bao lâu sau, Izumi thấy John trở về, tay mang những chiếc giỏ xách của cô. Cô chạy ra đón và ngả ngƣời vào vòng tay giang rộng của John.
“Mẹ em đã biết,” John nói thầm. Tất cả những nỗi buồn phiền về mẹ đã bị lấn át bởi việc John đã trở về, không hề lay chuyển. John dìu vợ mới của mình lên những bậc tam cấp, những chú dế cất tiếng gáy vui vẻ, nhƣ thể chúng đang lắng nghe nhịp đập của con tim Izumi.
“Lời khéo đáp khiến lòng vui vẻ, Lời hợp thời quý giá biết bao!” Ch 15:23
Chương 17: HOA DẠI
“Tôi thuộc về ngƣời yêu tôi, và ngƣời yêu tôi thuộc về tôi.” Nha 6:3
Izumi chƣa bao giờ từng trải kinh nghiệm của một ngƣời đƣợc yêu thƣơng và chăm sóc một cách không vụ lợi nhƣ thế. Cô đƣợc an toàn và đƣợc bảo vệ. Nhƣ một bông hoa dại bị sóng gió dập dồi và mặt trời thiêu đốt, bị ngƣời đời hành hạ, cuối cùng cô đã tìm đƣợc bóng che từ một cây cao xanh tốt, chăm chút đến từng việc nhỏ nhất và ít quan trọng nhất. Thay vì nhắm mắt làm ngơ trƣớc nỗi đau của hoa (vốn là việc dễ làm hơn nhiều), thì cây lại che chở cho hoa và chăm sóc nó. Để có thể bằng lòng với một đóa hoa bị vùi dập và tìm thấy trong đó vẻ đẹp, hƣơng thơm, cùng tất cả những gì ngƣời ta ao ƣớc
– chỉ có tình yêu thật mới có thể làm thành một sự biến hóa ấy. Cho nên, Izumi cảm thấy đƣợc che chở nơi John, và sự yên nghỉ của cô thật là ngọt ngào.
Izumi mở mắt ra khi bình minh đến xuyên qua những cửa sổ của ngôi nhà nhỏ màu vàng. Cẩn thận không làm cho John thức giấc, cô lặng lẽ bƣớc ra khỏi giƣờng và róm rém đi xuống bếp. Đƣa mắt nhìn, cô thấy tủ thức căn chẳng có gì bên trong, tủ lạnh thì trống không. Cô nhận ra rằng John thƣờng không ăn ở nhà và lắc đầu ngán ngẩm. Với một ít kinh nghiệm, cô quyết tâm sẽ đi ra cửa hàng. Cô mặc bộ đồ mới màu xanh (bộ đồ duy nhất ngoài bộ đồng phục học sinh mà cô có), mở cái bóp của John để trong ngăn kéo. Đối với vóc ngƣời nhỏ nhắn của cô thì làm một việc dạn dĩ nhƣ thế quả là can đảm lắm, “Nhƣng, anh ấy phải có cái gì để ăn sáng chứ,” cô lý lẽ với chính mình.
Làn gió lạnh từ Vịnh Three Mile thổi vào mặt khi Izumi bƣớc ra ngoài trời nắng sớm. Cô nhìn lên trời, những đám mây nhỏ lƣợn lờ nhƣ nghiêng mình trƣớc lý do hạnh phúc của cô. Đƣờng từ ngôi nhà nhỏ màu vàng dẫn ra một con phố nhộn nhịp với những chiếc xe lớn nhỏ đang kéo những con thuyền lớn hơn chúng rất nhiều. Izumi nhìn quanh. Ngƣời ta đi lại hai bên đƣờng, tay cầm cần câu và đồ câu cá. Cô đi dọc theo con đƣờng, vừa đi vừa tìm siêu thị hay nơi nào đó tƣơng tự nhƣ thế. Con phố sầm uất không làm cô bận tâm. Thật vậy, cô vui khi gặp nhiều ngƣời. Nó gợi cô nhớ về Tokyo. Trƣớc khi đã đi rất xa, cô thấy một bãi đậu xe lớn đầy những chiếc xe hơi. Ngƣời ta đang đẩy những chiếc xe đẩy, một số ngƣời đang lấy đồ đã mua từ xe đẩy bỏ vào xe hơi của họ.
“Ra thế, siêu thị ở Mỹ là vậy,” cô nghĩ. Ở Nhật, có nhiều cửa hiệu lớn, nhƣng hiếm thấy cửa hiệu nào có bãi đậu xe. Hầu hết mọi ngƣời đều xách tay những thứ đã mua, hoặc tự sắm xe đẩy cho mình.
Cánh cửa tự động mở ra khi cô bƣớc vào, một làn hơi mát lạnh tỏa vào mặt cô. Siêu thị khổng lồ ầm ầm với tiếng nhạc phát ra từ những chiếc loa, và tiếng của những chiếc xe đẩy kêu kin kít chậm chạp vào các kệ hàng. Cô bƣớc vào một dãy gần nhất và săm soi. Lần đầu tiên sáng hôm đó cô cảm thấy lạc chỗ. Các nhãn hiệu hàng hóa, các loại sản phẩm đều không quen thuộc. Trong một vài giây, cô cảm thấy nhƣ muốn thối lui. Nhƣng ƣớc muốn đƣợc giúp John đã khiến cô vững vàng hơn.
“Lạy Chúa, xin giúp con.”
“Cô cần gì, thƣa cô?” một ngƣời đàn ông mập lùn với cái đầu hói cất tiếng hỏi. Ông ta mặc một cái áo khoác ngoài màu trắng có gắn bảng tên “Cửa hàng trƣởng”. Những ngón tay ngắn mủm mỉm của ông ta nắm lấy cái kẹp giấy màu nâu chờ đợi câu trả lời của Izumi.
“Ở đây có bán thức ăn Nhật không?” Cô hỏi, giọng bối rối. Ngƣời đàn ông mỉm cƣời vui vẻ: “Dĩ nhiên rồi!”
Chiếc loa nhạc kêu mấy tiếng lách cách, tiếng nhạc bị ngắt và ngƣời ta nghe: “Cửa hàng trƣởng, cửa số năm.” Ông ta chỉ vào một anh thanh niên đang bận rộn xếp đặt kệ hàng.
“Anh hãy dẫn cô này đến dãy số 6.” Cửa hàng trƣởng bƣớc đi mà không chờ trả lời.
Chẳng bao lâu, Izumi đến khu vực quen thuộc hơn. “Cám ơn anh,” cô nói khi anh ta vừa đi.
Izumi chọn những món cần thiết, rồi tìm đƣờng đi ra quầy tính tiền. Đồng hồ trên tƣờng báo cho cô biết là đã gần cuối buổi sáng rồi. Cô thở dài khi thấy có nhiều ngƣời đang xếp hàng ở phía trƣớc.
“Ƣớc gì họ làm nhanh lên,” cô nghĩ. Khi cô bƣớc ra khỏi cửa hiệu đông đúc thì mặt trời đã lên cao. Những chiếc xe hơi lƣớt qua bên cạnh khi cô chen chân giữa đám đông trên vỉa hè, trong đầu cô quyết phải trở về trƣớc khi John thức dậy. Đi đƣợc một đoạn, cô nhận ra cảnh vật chung quanh hoàn toàn xa lạ. “Mình đã đi sai hƣớng rồi.” Cô nghĩ và cố gắng để không hoảng sợ. “Lạy Chúa xin giúp con.”Cô lại cầu xin.
Một ngƣời thanh niên mặc chiếc áo pull đi ngang qua và thình lình dừng lại. “Xin lỗi, có phải cô là Izumi?” Với vẻ ngạc nhiên, cô gật đầu.
“John đã tìm kiếm cô khắp nơi! Cô hãy theo tôi.” Anh ta ra hiệu, rồi đi ngƣợc lại hƣớng mà cô đã đi. “Tôi chƣa bao giờ nghĩ đến việc John lấy vợ đấy,” anh ta vừa nói vừa lắc đầu. “Tôi không nghĩ là anh ấy đã bao giờ để ý tới một cô gái, chứ đừng nói gì đến việc anh ấy có can đảm nói lời cầu hôn với một ngƣời nào.” Anh ta quay sang Izumi khi họ bƣớc đi. Đầu óc cô mãi suy nghĩ, nên cô vẫn im lặng. Rõ ràng ngƣời thanh niên này tò mò, nhƣng cố gắng không hỏi gì. Con đƣờng dẫn họ đến ngôi nhà nhỏ màu vàng, và chẳng bao lâu Izumi đã đến nhà.
“Này John! Ra mà nhận lại vợ này!” Anh ta la lên. Izumi trở nên bối rối, thậm chí còn bối rối hơn trƣớc. Khi không thấy ai ra đón, anh thanh niên ngồi xuống ghế xích đu. Izumi nhanh chóng vào nhà rồi chạy ào vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại. Cô vùi đầu vào gối, những dòng nƣớc mắt mà cô đã cố giấu lại tuôn ra. Chẳng bao lâu John trở về, tin tƣởng rằng dù Bồ câu bé nhỏ của mình có ở nơi nào thì mắt Chúa vẫn đang dõi theo cô.
“Cậu đã mất cô ấy ngay trong ngày đầu tiên, ” ngƣời thanh niên đang ngồi trên xích đu nói đùa.
“Cậu đã tìm thấy cô ấy rồi hả, Terry?” John hỏi.
“Phải rồi.” Anh ta bƣớc xuống thềm nhà, và nói thầm vào tai John: Cô ấy đang bối rối. ý tôi muốn nói là cô ấy đã không đi về phía này mà lại đi về phía kia! Chỉ có duy nhất một con đƣờng ở vùng Vịnh Three …”
“Cám ơn, Terry.” John ngắt lời.
“Hẳn rồi, chỉ có điều là chớ có để mất cô ấy nữa đấy,” Terry vừa nói vừa cƣời toe. “Cậu không vào nhà à?” Anh ta chọc ghẹo.
“Còn cậu, cậu không chịu đi cho.” John nói nửa đùa nửa thật. Terry khoát tay vào không khí.
“Tôi biết khi nào ngƣời ta không cần tới tôi nữa!” Anh ta vừa nói vừa đi ra, hệt nhƣ ngƣời vừa bị chạm tự ái vậy.
“Này Terry!” “Gì?”
“Cám ơn nhé.”
Terry mỉm cƣời rồi bƣớc đi.
John mở cửa nhìn khắp chung quanh tìm Izumi. Anh ta thấy ở trên bàn những chiếc túi đựng đồ ăn thức uống mới mua về. “Ra thế,” anh ta lẩm nhẩm, “đó là việc mà Bồ câu bé nhỏ đã làm từ sáng sớm.” Chẳng mấy chốc, John thấy cánh cửa phòng đang khóa.
“Này em, hãy mở cửa ra,” anh ta nhỏ nhẹ nói. “Nào!”
Không ai có thể làm ngơ khi nghe âm điệu tha thiết nhƣ thế trong giọng nói của anh ta. Cửa phòng mở ra và anh ta thấy ngay một bộ mặt đây nƣớc mắt. John ôm cô và mọi thứ lại trở nên tốt đẹp.
“Anh là cây táo thơm ngon
Xanh tƣơi, sai trái giữa vòng ngự viên. Em ngồi núp bóng „cây duyên‟
Ngắm vƣờn, ăn trái ngọt miền đế kinh.”
Nha 2:3
Chương 18: HAI NGƯỜI BẠN THỜI THƠ ẤU
“Em đừng đƣa mắt nhìn anh,
Làm anh ngơ ngẩn mộng tình vấn vƣơng. Tóc em nhƣ đám sơn dƣơng,
Ăn trên sƣờn núi Gành Dƣơng xanh dờn.”
Nha 6:5
Izumi bắt đầu nấu dọn bữa ăn đầu tiên tại ngôi nhà này. Cô loay hoay trong bếp, sắp đặt mọi thứ cho ngăn nắp. John ngồi tại bàn, đôi mắt dán vào cô.
“Anh nhìn em nhƣ thế thì làm sao em nấu nƣớng gì đƣợc!” Izumi kêu lên, cô trở nên mất tự tin trƣớc sự quan sát nhƣ thế của anh ta.
“Hãy làm quen với việc đó đi, thƣa cô Johannes,” John trả lời. Tuy nhiên, để cho cô thoải mái, anh ta đứng dậy và rời khỏi nhà bếp.
Lúc 11 giờ, họ ngồi lại ăn sáng. Sau khi John cầu nguyện xin Chúa chúc phƣớc trên thức ăn, anh ta cầm chén lên. Izumi lo lắng chờ đợi lời phán quyết. Cô đã nấu món ăn Nhật, bữa ăn này cô chuẩn bị cầu kỳ và kỹ lƣỡng hơn hồi nấu cho bố mẹ ở Tokyo. John nhƣớng mày.
“Không tệ.”
“Anh thích à?” Cô thận trọng hỏi.
“Khó có thể vừa lòng hơn,” anh ta khẳng định. Thỏa mãn vì không phải anh ta chỉ muốn làm vừa lòng mình, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
“Anh đã sống ở đây bao lâu rồi?” Cô hỏi, sau khi John đã ăn mấy miếng. “Vài năm. Mà sao thế? Em không thích nơi này à?”
“Nơi này khó có thể vừa lòng hơn.”
“Này con vẹt bé nhỏ,” anh ta mỉm cƣời.
“Anh John này, ngƣời đã dẫn em về sáng nay là ai vậy?” Cô đã thắc mắc suốt cả buổi sáng nhƣng không dám hỏi.
“Em muốn nói về Terry à? Bọn anh quen nhau từ hồi nhỏ. Anh và anh ấy là hai ngƣời bạn. Đúng rồi, anh chƣa kể cho em nghe anh làm nghề gì, phải không?” Izumi lắc đầu. “Anh và Terry làm nghề tƣ vấn tin học, cùng nghề nhƣng làm việc riêng. Đó là lý do mà anh đến Nhật. Một ngân hàng nhờ anh chuẩn bị hệ thống mạng của họ để đối phó với sự cố Y2K. Nếu Chúa không cho anh có công việc tại đó thì em và anh chắc đã không gặp nhau.”
“Chúa biết em cần có anh.” Izumi nói. John lắc đầu.
“Không, Ngài biết chúng ta cần nhau. „Đức Chúa Trời làm cho kẻ cô độc có nhà ở.‟” (Thi 68:6). Họ tiếp tục ăn trong im lặng, lòng biết ơn vì Đấng Tạo Hóa đã chú ý đến nỗi đau và sự cô đơn của những con ngƣời nhỏ bé nhƣ họ. Có lẽ Vua Đa-vít cũng đã có cùng cảm giác nhƣ họ trong Thi 8:4: “Loài ngƣời là gì mà Chúa nhớ đến? Con loài ngƣời là chi mà Chúa thăm viếng nó?”
Tuần lễ tiếp theo đó, John và Izumi ở nhà tận hƣởng hạnh phúc mới tìm đƣợc của mình. Terry khôn ngoan để cho hai ngƣời mới cƣới đƣợc tự do, lòng phảng phất một cảm giác buồn vì bạn mình nay đã có một mối quan tâm mới.
Trong khi đôi bạn mới cƣới của chúng ta hƣởng tuần trăng mật, tôi xin phép độc giả để nói về Terry với một quá khứ buồn. Lần đầu tiên John gặp Terry trong sân chơi của một trƣờng tiểu học, chung quanh cậu là một đám trẻ ồn ào. Bọn trẻ biết Terry là một đứa con nuôi thƣờng sống tách biệt và không muốn giao du với ai. Và vì cậu không bao giờ biết phản kháng, nên cậu là đối tƣợng của những trò chọc ghẹo. Trẻ con có thể rất độc ác, đặc biệt là đối với ai không giống bọn chúng.
John thấy bọn trẻ bu chung quanh một thằng nhỏ trạc tuổi mình. Chúng dùng những danh từ khác nhau để gọi nó và bày trò với nó. John bực mình chen ngang qua đám trẻ. Terry đang ngồi dƣới đất, hai tay ôm lấy gối nhƣ đang chờ một cú đánh chuẩn bị giáng xuống. Không có đứa nào chạm vào nó, nhƣng kinh nghiệm đã dạy cho nó biết phải lƣờng trƣớc một điều xấu hơn. Chống lại một kẻ đang hành hạ mình chỉ có thể làm cho mình bị đối xử tệ hơn, và đối với Terry, triết lý này đƣợc áp dụng trong mọi tình huống của cuộc sống.
“Có giỏi thì hãy gây sự với ngƣời nào lớn bằng bọn bay đi!” John la to. “Bọn tao chỉ giỡn thôi mà!” một đứa nói lại.
“Thì hãy giỡn với đứa khác.” John luôn nhìn với một cái nhìn xuyên cả đá, và hôm nay không phải là một ngoại lệ. Từng đứa một, bọn trẻ tản đi. John đƣa tay ra với Terry.
“Mình tên là John. Còn bạn tên gì?”
Kể từ đó, hai ngƣời trở nên đôi bạn thân, chia xẻ mọi thứ từ lòng yêu mến Chúa cho đến sự say mê máy tính. Thật vậy, ngay cả khi Terry có một căn phòng thuê nhƣng anh ta vẫn thƣờng tới nhà John và ngủ đêm trên chiếc sofa. Biết đƣợc điều này, chúng ta sẽ dễ hiểu tại sao có thể xem việc Izumi xuất hiện đối với Terry là một hành động xen vào. Tuy nhiên, càng nghĩ về Izumi, anh ta càng cảm thấy mừng cho John, và càng ít buồn cho mình. Với một cái thở dài, anh ta kiên nhẫn chờ cho tuần trăng mật sớm chấm dứt.
“Nhiều bạn xấu lại càng thêm đau khổ, Một thiết hữu còn thân hơn ruột thịt.”
~ Ch 18:24 ~
Chương 19: THÂN HƠN RUỘT THỊT
“Dầu và thuốc thơm làm khoan khoái linh hồn;
Lời khuyên do lòng bạn hữu ra cũng êm dịu dƣờng ấy.”
Ch 27:9
Terry vui mừng khi nhận đƣợc cuộc gọi của John một thời gian ngắn sau khi tuần lễ đã qua. John mời anh ta đến ăn tối để có thể giới thiệu Izumi với anh ta. Anh ta nóng lòng chờ đợi cho mọi thứ sớm trở lại bình thƣờng, dù rằng điều bình thƣờng ấy có thể là khi ngƣời bạn thân nhất đi lấy vợ. Đúng ngày hẹn, anh ta gõ cửa phòng John (một việc lạ đối với anh ta), và đƣợc bạn mình chào đón.
“Cậu không cần phải gõ cửa nhƣ thế, Terry à,” John nói khi thấy sự thay đổi ở Terry.
Izumi từ nhà bếp đi lên trông vui vẻ hơn lần trƣớc khi Terry gặp cô. Trong nhà có mùi thơm, anh ta không nhận ra đó là mùi thức ăn từ nhà bếp, nhƣng đó là mùi rất thơm ngon. Terry cứ đứng nhìn xuống đất mãi cho đến khi John đẩy anh ta tới.
“Rất vui đƣợc gặp!” anh ta nói, ngạc nhiên vì cú đẩy của John. Anh ta nhìn John với một cái nhìn rất lạ. Izumi mỉm cƣời. Có thể nói rằng Terry đang cảm thấy lạc chỗ.
“Chào anh,” cô nói một cách vui vẻ. “Em chƣa cám ơn anh vì đã giúp em hồi tuần trƣớc (im lặng). Cám ơn anh Terry.”
“Dĩ nhiên rồi,” Terry nói.
“Ngồi xuống đi nào. Trƣớc đây có bao giờ cậu đợi mời đâu,” John trêu.
“Còn cậu, trƣớc đây có bao giờ cậu có vợ đâu!” Terry nghiêng đầu về phía John nói nhỏ. “Mình nhớ một chuyện,” anh ta nói to hơn: “Tại sao mình không làm phù rể cho cậu trong ngày cƣới nhỉ? Không phải là mình không muốn đến dự đâu nhé!”
“Bọn mình rất vội. Mình nghĩ ý định ấy chỉ vừa nảy ra trong đầu mà thôi,” John nói.
“Vâng, mình cũng nghĩ vậy,” Terry nói với giọng hờn dỗi. Izumi ngồi yên lặng, lắng nghe cuộc trao đổi buồn buồn giữa hai ngƣời bạn. Cô nhăn mặt khi nghe John dùng những từ “chỉ vừa nảy ra trong đầu”. Sự im lặng sau đó là sự im lặng nhức nhối cho cả ba ngƣời.
“Bữa ăn đã dọn xong rồi,” Izumi nói, cố gắng vui vẻ. John đứng lên rồi chậm rãi xuống nhà bếp. Terry đi theo sau. Izumi ngồi xuống chiếc ghế mà John kéo ra cho cô. Anh ta vừa chuẩn bị cầu nguyện thì Izumi đứng bật dậy khỏi ghế rồi chạy vào phòng tắm. Nghe những âm thanh từ phòng tắm phát ra, có thể biết đƣợc bụng của Izumi có chuyện gì. Lo cho vợ mình, John nhảy ra khỏi bàn chạy đến đứng trƣớc cửa phòng tắm, không biết phải làm gì.
“Hỏi thử cô ấy có sao không,” Terry vừa giục vừa đứng lên chạy tới. John gật đầu. “Ổn chứ, Izumi?” Đúng là một gã đàn ông! Không thấy trả lời, John vặn tay nắm cửa.
Terry đứng lùi ra khi John bƣớc vào.
“Cô ấy bị ngất!” John kêu lên. Terry lao vào thấy Izumi quỳ khom ngƣời trên sàn nhà.
“Hãy chà xát bàn tay cô ấy.” Terry vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Izumi mà chà xát. Cô từ từ tỉnh lại rồi ngồi dậy, bối rối vì mình đã làm cho họ lo lắng.
“Em không sao đâu. Xin lỗi hai anh vì đã hành động thật dại dột.”
Terry liếc nhìn John: “Mình mới là ngƣời phải xin lỗi.” Anh ta vừa nói vừa bƣớc ra khỏi phòng tắm.
John dìu Izumi rồi theo Terry ra ngoài hiên. Làn gió đêm mát lạnh làm Izumi dịu bớt cơn mệt. John cẩn thận giúp cô ngồi xuống ghế xích đu.
“Em đỡ rồi,” cô khẳng định. “Em chỉ hơi nóng ruột một chút thôi.” John hôn trán cô rồi đi về phía hiên bên kia, chỗ Terry đang đứng nhìn ra vịnh. Anh ta nghe tiếng bƣớc chân của John và nói mà không quay mặt lại.
“Xin lỗi John,” anh ta lặng lẽ nói. Ngọn gió nhẹ thổi qua màn lƣới chung quanh hiên nhà.
“Chẳng có gì phải xin lỗi cả.” John dịu dàng nói. Anh ta đặt tay lên vai Terry. “Khi bố mình mất, mình đơn độc trên cõi đời này, may mà có cậu. Nhiều năm qua, hai đứa mình nhƣ ngƣời trong gia đình. Giờ đây … hãy nhìn ở chiếc ghế đàng kia.” Ngạc nhiên với đề nghị của bạn mình, Terry quay lại. Izumi co tròn trên chiếc ghế xích đu và đã ngủ. Terry mỉm cƣời.
“Hai đứa mình giờ đây không còn phải tự lực cánh sinh nữa nhé, Terry. Cô ấy đã trở thành một nguồn phƣớc đối với mình, và mình cám ơn Chúa từng giờ vì đã có cô ấy.”
Terry quay lại định đi. “Cậu đi đâu?”
“Mình không còn thuộc về nơi này nữa, John à. Cậu đã luôn luôn là một ngƣời bạn tốt đối với mình, bây giờ mình xin trả lại ơn nghĩa đó.”
“Trả lại ơn nghĩa?” John lặp lại. “Cậu nghĩ mình là bạn cậu vì mình muốn làm ơn cho cậu à? Có phải cậu nghĩ vậy không?”
Terry quay lại nhìn mặt bạn: “Không, nhƣng cậu đã cho mình nhiều hơn là mình cho cậu, dù cậu có nhận ra điều đó hay không.”
“Cậu quên lúc bố mình mới mất rồi à?” Giọng John bồi hồi xúc động. Terry đứng cạnh cửa ra vào của tấm màn lƣới, cố làm ra vẻ điềm tĩnh.
“Mình nhớ chứ,” anh ta nói, giọng cho thấy những giọt nƣớc mắt đang chãy trong lòng. “Lúc đó thật là khó khăn.”
“Cậu còn muốn nói đến chuyện ơn nghĩa nữa không?” John vừa hỏi vừa mở cửa lƣới và ngồi xuống bậc tam cấp. Terry cũng đến ngồi đó.
“Chúa biết mình thiếu một ngƣời bạn, và cậu đã đƣa mình ra khỏi tình trạng đó, Terry ạ.” John nhìn lên, bầu trời đang tối dần. “Từ khi mình cƣới vợ, mỗi ngày mình đã xin Chúa cho mình can đảm. Mình nhìn cô ấy và nghĩ „cô ấy tin cậy con, xin đừng để con làm cô ấy thất vọng.‟”
“Khi tôi cực lòng, tôi sẽ kêu cầu cùng Chúa từ nơi cực địa; Xin hãy dẫn tôi lên hòn đá cao hơn tôi.” Terry trích dẫn Thi 61:2.
“Amen.” John trầm ngâm nói: “Amen.”
Mặt trăng lên trên ngôi nhà nhỏ màu vàng, tạo thành một tấm chăn bạc mà nhiều lần trƣớc đó Izumi đã bám víu vào. Nếu chúng ta mở mắt ra nhƣ ngƣời đầy tớ của Ê-li-sê, chúng ta chắc sẽ thấy nhiều thiên sứ đang đóng trại chung quanh ngôi nhà này, sẵn sàng bảo vệ những ngƣời bạn của chúng ta. “Sáng hôm sau, ngƣời đầy tớ của Ê-li-sê thức dậy sớm, đi ra thấy quân quân lính, ngựa, xe, vây chặt quanh thành. Thanh niên này vội quay về, cuống cuồng: Thầy ơi! Chúng ta làm sao đây? Ê-li-sê ôn tồn bảo: Con đừng sợ. Vì ta có một hậu thuẫn hùng hậu hơn địch quân nhiều. Nói xong, Ê-li-sê cầu nguyện: Lạy Chúa xin mở mắt cho nó thấy. Chúa mở mắt cho ngƣời thanh niên và anh thấy vô số ngựa và xe bằng lửa bao phủ Ê-li-sê.” (2Các vua 6:15-17).
“Vì hỡi Chúa, chính Ngài sẽ ban phƣớc cho ngƣời công bình, lấy ơn vây phủ ngƣời khác nào bằng cái khiên.”
~ Thi 5:12 ~
Chương 20: NĂM PHÚT
“Hỡi linh hồn ta, hãy nghỉ an nơi Đức Chúa Trời; Vì sự trông cậy ta ở nơi Ngài.”
Thi 62:5
Sáng hôm sau, mở mắt ra Izumi thấy mình nằm trên giƣờng. John vẫn còn ngủ bên cạnh cô, đang ngáy đều. Izumi mỉm cƣời rồi mặc áo choàng vào. Khi mở cửa, cô thấy Terry đang ngồi tại bàn dƣới bếp ăn những món ăn tối hôm qua.
“Chào Izumi!” Terry vừa nói vừa kéo ghế cho Izumi ngồi.
“Cám ơn anh.” Cô mỉm cƣời, trong lòng vui khi thấy những đám mây đã tan. “Khá hơn rồi chứ?”
“Dạ, khá hơn nhiều rồi. Anh có thích không?” Izumi vừa hỏi vừa chỉ vào đĩa thức ăn của anh ta.
“Khó có thể vừa lòng hơn,” Terry nói. Izumi vừa định nói rằng cô đã nghe John nói câu này thì bỗng cô cảm thấy phải chạy đến phòng tắm một lần nữa. Cô vội đứng dậy mà không có một lời giải thích. Terry chạy vào phòng ngủ kéo John ra khỏi giƣờng.
“John, John! Dậy mau đi!” John đứng dậy, cặp mắt còn mơ màng ngủ. “Izzy đó! Cô ấy lại bị nhƣ tối qua rồi!” John chạy nhanh đến phòng tắm mở cửa ra. Izumi đang ngồi dƣới sàn nhà, mặt trắng bệt nhƣng vẫn tỉnh táo.
“Em không hiểu,” cô rên rỉ. John đỡ cô dậy và bế cô về phòng ngủ. Terry đứng tại cửa với một cái nhìn khá kỳ lạ.
“John, mình sẽ quay lại ngay.” John quay lại định nói gì nhƣng rồi Terry biến mất. Mấy phút sau, anh ta quay lại với cái giỏ đựng hàng tạp hóa và thực phẩm, hụt hơi sau một bài thể dục buổi sáng. John nhổm dậy khỏi giƣờng nhìn anh ta, khó hiểu vì thái độ kỳ kỳ của bạn mình.
“Cậu nghĩ cô ấy đau bụng à?” John vừa hỏi vừa nghĩ Terry sẽ lấy thuốc đau bụng trong giỏ ra.
“Không phải đâu,” anh ta nói rồi đƣa cho John một chiếc hộp nhỏ màu hồng. “Cái này để làm gì?” anh ta hỏi.
“Cứ đọc cái nhãn thì biết, anh ngốc ạ.” Terry khúc khích cƣời. “‟Dụng cụ thử thai‟” bằng chữ in đậm đen kia kìa. Mình tình cờ thấy nó khi làm thủ tục trả phòng khách sạn đấy,” anh ta cƣời. John ngồi xuống ghế ở nhà bếp, miệng vẫn còn há to ngơ ngác.
“Cậu nói đó là cái gì vậy?” anh ta tò mò.
“Mình nghe nói đó là điều kiện đủ,” Terry cƣời vỗ vỗ vào lƣng John. “Bây giờ mình sẽ không nói ra mấy cái tên, nhƣng mình sẽ không ngạc nhiên!” John bỗng cảm thấy choáng váng. “Hãy ngồi nghỉ đi,” Terry bảo. Anh ta bỗng nhận ra rằng bạn mình sắp ngất
xỉu. Sau một lát, John khỏe trở lại. Không hề suy nghĩ, anh ta đƣa lại cái hộp cho Terry. Terry đƣa tay đẩy cái hộp: “Đừng đƣa cho mình, mình không cần nó đâu!”
“Đúng rồi. Đúng rồi. Mình sẽ đƣa cho Izumi,” John lắc đầu nói, cố suy nghĩ trở lại.
“Đây này, hãy đƣa cái này cho cô ấy khi nào cậu đến đó,” Terry đƣa cho anh ta một hộp bánh mặn.
“Đúng rồi,” John quả quyết: “Cái này sẽ có ích đây.” Anh ta mở hộp ra rồi ăn một miếng bánh. Terry cƣời to hơn.
“Để cho Izumi. Cái đó là để cho Izumi!”
Mặt John bỗng tái xanh: “Terry! Mình sẽ nói ra sao với cô ấy đây?” anh ta đi tới đi
lui.
“Cứ việc đƣa cái hộp màu hồng cho cô ấy. Mình nghĩ cô ấy sẽ biết ngay.” John gật
đầu, ăn thêm một lát bánh.
“Mình sẽ đƣa cho cô ấy, Terry à.” John biến mất sau cửa phòng ngủ, Terry cƣời toe.
Trƣớc đây, anh ta chƣa bao giờ thấy bạn mình căng thẳng nhƣ thế. John ngồi xuống giƣờng bên cạnh Izumi, đập đập vào tay cô. “Em bị sao vậy, John? Trƣớc đây em chƣa bao giờ nhƣ thế.”
“Này bồ câu bé nhỏ, anh nghĩ tốt hơn em nên lấy cái này,” anh ta nghiêm trang nói, đƣa cho cô cái hộp.
“Bánh mặn. Cám ơn anh. Em nghĩ em sẽ cất nó vào đây.” John nhìn chiếc hộp vừa đƣa cho cô.
“Ồ, sai rồi.” Anh ta đƣa cho cô chiếc hộp màu hồng. Cô mở to mắt.
“Lạy Chúa,” cô kêu lên, “xin hãy cho việc đó xảy ra!” Cô hăm hở nhảy ra khỏi giƣờng rồi chạy vào phòng tắm. Terry nhìn tránh khi thấy Izumi chạy ngang qua.
“Này, cô ấy nhận lấy nó nhƣ thế nào? Cô ấy có hiểu dụng cụ đó để làm gì không?
Bao lâu chúng ta sẽ biết.” Terry lo lắng hỏi.
“Mình không biết,” John nói khi bƣớc tới gần phòng tắm. “Này em, bao lâu thì chúng ta sẽ biết?”
“Cái hộp ghi là năm phút,” cô nói lại. John quay sang Terry lúc đó đang đứng bên cạnh.
“Cô ấy nói năm phút,” anh ta lặp lại, Terry gật đầu.
“Mình cũng nghe nói thế,” anh ta cƣời. “Hãy ngồi xuống và thƣ giãn đi. Cậu đã làm xong phần của mình. Phần còn lại thuộc về Chúa và Izzy.” Thời gian trôi đi chậm chạp. Cứ mỗi mƣời giây, John lại xem đồng hồ, và đi tới đi lui một cách sốt ruột.
“Cô ấy lẽ ra bây giờ đã biết rồi,” John vừa nói vừa chỉ vào đồng hồ. Cửa phòng tắm mở ra. Izumi bƣớc ra với một nét mặt rạng rỡ.
“Vui lắm!” Cô kêu lên khi John ôm chặt lấy cô. “Không ai trên thế giới này vui hơn em.”
“Không ai à?” John hỏi khi nhìn vào đôi mắt cô. Một cảm giác hạnh phúc dâng trào trong đôi vợ chồng. Terry ra khỏi nhà, để cho họ có thể tận hƣởng tin vui với nhau.
“Lạy Chúa, con cám ơn Ngài.” Anh ta nói.
“Chúa cho chúng ta con cái làm cơ nghiệp, tử tôn là phần thƣởng của Ngài.”
Thi 127:3
Chương 21: TÌNH YÊU CHỊU ĐỰNG MỌI SỰ
“Danh tiếng tốt còn hơn tiền của nhiều;
Còn ơn nghĩa quí hơn bạc và vàng.” Ch 22:1
Hầu nhƣ ngay sau khi biết mình sẽ làm mẹ, Izumi cũng nhƣ John liền bắt tay chuẩn bị “lót ổ”. Izumi định rõ mình phải là một ngƣời mẹ tốt. Cô dán ngay tại mặt trong cánh cửa phòng ngủ hai bảng liệt kê, một bảng ghi những lời hứa trong Kinh Thánh liên quan đến con cái và cha mẹ, còn ở bảng thứ hai cô ghi những cái tên sẽ chọn cho đứa bé. Mỗi ngƣời đều đề nghị những cái tên thật ƣa thích của mình để đặt cho đứa bé. Izumi nêu ra ít nhất vào lúc này những cái tên chẳng hạn nhƣ “John Jr.” nếu là con trai, và “Sabrina” (tên mẹ John) nếu là con gái. Về phần mình, John cũng có những cái tên của riêng mình.
“Jonathan” hay “Izumi” đƣợc không? John gợi ý, ẩn một nụ cƣời. Izumi lắc đầu. “‟Một Izumi‟ trong nhà là đủ rồi.”
“Nếu vậy, em hãy hứa rằng sẽ không đặt tên đứa bé là „John Jr.‟ nữa nhé.” Izumi đồng ý. Ngay cả Terry cũng gợi ý những cái tên.
“‟Abigail‟ tên vợ Vua Đa-vít, và „Caleb‟ bạn thân của Giô-suê trong Kinh Thánh đƣợc không?”
“Mình nghĩ cậu đi đúng hƣớng đấy,” John nói đầy hi vọng.
Kể từ hôm ấy, mỗi khi họ đọc Kinh Thánh thì những cái tên mới đƣợc thêm vào danh sách. Mỗi ngày danh sách càng dài ra, nhƣng việc chọn tên cho đứa bé không phải là việc duy nhất của Izumi. Cô sắp xếp lại phòng ngủ để có chỗ đặt một cái nôi cho đứa bé. John gợi ý dành phòng máy tính của mình cho đứa bé, nhƣng Izumi không đồng ý.
“Em muốn đứa bé lúc nào cũng ở gần em,” cô khăng khăng, “không phải ở trong phòng khác.”
“Em có thể đổi ý khi buổi tối nó không chịu ngủ,” Terry lƣu ý. Nhƣng Izumi vẫn giữ lập trƣờng. Cô còn bảo John đặt các chốt an toàn tại tất cả các ngăn tủ mà trẻ con có thể chạm tới.
“Bồ câu ạ, hãy còn quá sớm để nghĩ đến những việc nhƣ thế. Đứa bé thậm chí còn chƣa ra đời!”
“Em muốn làm mọi thứ có thể làm đƣợc, ngay bây giờ, trƣớc khi em bƣớc qua tháng thứ tƣ,” Izumi giải thích. “Bác sĩ Chambers nói vì em có mang lần đầu nên em không nên phó mặc cho số phận. Anh John, xin hãy làm ngay bây giờ.”
“Chỉ là vì em mà thôi,” anh ta mỉm cƣời. Trong khi John và Terry lo dọn dẹp máy tính trong phòng máy, thì Izumi làm những chiếc rèm trắng để treo ở cửa sổ phòng ngủ. Cô mua sắm quần áo bầu và dự trữ tả lót cũng nhƣ quần áo em bé. Cô nóng lòng chờ đợi đến tháng thứ chín, vì bác sĩ đã nói rằng qua siêu âm họ có thể biết đƣợc đứa bé là gái hay trai. Đến ngày hẹn, Izumi cùng John đến bác sĩ và họ đƣợc cho xem màn hình siêu âm.
“Xin chúc mừng,” bác sĩ vui vẻ nói: “con gái!” Izumi cƣời rạng rỡ, John siết nhẹ bàn tay cô.
“Giờ thì anh sẽ có hai chị bồ câu,” anh ta nói thầm vào tai cô.
Sáng hôm sau, thậm chí trƣớc khi cô nói lời chào với John, Izumi chạy vào phòng tắm.
“Đừng lo,” Terry nói. “Anh và John có thể ra ngoài ăn cũng đƣợc. Trƣớc đây bọn anh vẫn vậy mà,” anh ta bảo đảm, vì chỉ việc nhìn thấy thức ăn mà cô cũng không làm nổi chứ đừng nói gì đến việc nấu dọn bữa ăn.
Izumi đã gần đến ngày. Buổi sáng cô thƣờng đau nhức đến nỗi chỉ có thể ăn đƣợc món bánh mặn. Buổi chiều thì khá hơn. Về phía John và Terry, từ khi biết tin về đứa bé, họ tìm đọc những quyển sách nói về thai nghén. Họ đƣợc ăn những bữa trƣa khá đầy đủ, còn bữa tối thì không đƣợc nhƣ thế, vì những cơn đau nhức thƣờng tệ hơn vào buổi tối – đó là chƣa kể chứng ợ chua thƣờng khiến cho Izumi không ngủ đƣợc! Dù vậy, nếu bạn hỏi John triệu chứng nào là khó ƣa nhất ở Izumi thì bạn sẽ dễ dàng đƣợc nghe rằng đó là tính khí thất thƣờng của cô.
“Để anh lấy cho em ly nƣớc nhé?” Một buổi tối, John vừa hỏi vừa đứng lên khỏi chiếc sofa.
“Không, cảm ơn anh,” Izumi trả lời. Năm phút sau: “Anh John, lấy dùm em một ly nƣớc, em khát quá!”
“Đƣợc rồi.” John đi ra và chẳng bao lâu đem đến cho cô một ly nƣớc.
“Ồ, anh John, em quên nói với anh, Bác sĩ Chambers nói em phải uống nhiều sữa.” “Đƣợc rồi,” anh ta nói, rồi đổ ly nƣớc vào chậu rửa chén. “Đây, sữa đây, bồ câu ạ.” “Cám ơn anh.” Izumi để ly sữa lên bàn rồi tiếp tục may vá.
“Anh tƣởng là em khát chứ, anh ta trách khi thấy cô chẳng hề đụng tới ly sữa.”
“Em biết, nhƣng đã đổi ý rồi.” John nhún vai rồi quay trở lại làm việc. Tính khí thất thƣờng này rất yếu đuối, và chẳng bao lâu John thành ra quen với những tình huống tƣơng tự. Tính khí thất thƣờng của cô không muốn cho ai ở gần thì còn tệ hơn.
“Anh lấy cho em một ly nƣớc nhé?” John nói vào một bƣổi tối khác. “Không.” Đáp lại là một câu trả lời cộc lốc.
“Có chắc không? Không có chuyện gì chứ?”
“Hãy để em một mình. Em đang may đồ. Bây giờ em không thích nói chuyện.” Cuộc trao đổi chấm dứt – suốt cả buổi tối.
Thế nhƣng những tình huống làm tổn thƣơng John nhiều nhất cũng là những tình huống làm tổn thƣơng Izumi nhiều nhất.
“Em có muốn anh lấy cho một ly nƣớc không?” Không trả lời.
“Có việc gì vậy?”
Izumi giơ lên miếng len mà cô cố đan thành cái áo em bé, rồi bỗng òa ra khóc. Miếng len đẹp nhƣng đó không phải là vấn đề. John giữ cô trong vòng tay mình cho đến khi cơn bão đi qua. Điều bực bội không lý giải đƣợc rõ ràng không phải là dễ chịu gì, nhƣng khi bạn thực sự yêu thƣơng một ai, thì điều đó có thể chịu đựng đƣợc. Vì tình yêu “dung thứ mọi sự … nín chịu mọi sự.” Ba tháng đầu thai kỳ của Izumi trôi qua nhƣ thế.
“Sự khóc lóc đến trọ ban đêm,
Nhƣng buổi sáng bèn có sự vui mừng.”
Thi 30:5
“Tình yêu thƣơng hay nhịn nhục; hay nhơn từ; tình yêu thƣơng hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nín chịu mọi sự. Tình yêu thƣơng chẳng hề hƣ mất bao giờ.”
ICo 13:4-8
Chương 22: MỌI VIỆC ĐỀU CÓ THỂ
“Chúa ơi, nguyện sự nhơn từ Chúa an ủi tôi.” Thi 119:76
Izumi nằm dài trên sofa, chân gác lên bàn cà phê. Do đã đứng suốt buổi sáng nên hai chân phù to. Với một nụ cƣời mãn nguyện, cô vỗ nhẹ vào bụng.
“Này akambu dễ thƣơng của mẹ (tiếng Nhật akambu có nghĩa là „em bé‟), tối qua mẹ đã mơ thấy con, bàn tay con nắm lấy ngón tay mẹ, và mẹ đã nghe thấy tiếng thủ thỉ của con.” Cô nhắm mắt cố nhớ lại giấc mơ ngọt ngào. Thình lình cô kêu lên:
“John! Mau đến đây nào!” cô gọi. John và Terry từ phòng máy vội chạy đến. “Có chuyện gì thế? Không phải em sắp sinh em bé chứ?” John hồi hộp hỏi.
“Dĩ nhiên là chƣa,” Izumi vừa cƣời vừa nói. John thở ra một cách nhẹ nhõm. “Thế tại sao em kêu nhƣ thế?” Terry hỏi, tay lau trán.
“Anh John, hãy đƣa tay cho em,” Izumi vừa nói vừa đặt bàn tay John lên bụng mình. “Có phải đứa bé không?” anh ta hỏi, mắt mở to.
“Cái gì vậy?” Terry phấn khởi hỏi.
“Con gái của chúng ta đó, anh John à. Em thấy nó cử động,” Izumi trả lời nhỏ nhẹ.
Terry chạy đi lấy cuốn Bạn đã mang thai rồi vội vàng lật những trang sách. “Bao lâu nữa?” John hỏi và ngồi xuống cạnh vợ.
“Đã đƣợc nửa đƣờng rồi,” Izumi thở dài sung sƣớng dựa ngƣời sát vào John.
“Không sao cả,” Terry kêu lên. “Ở giai đoạn này, đứa bé cử động là chuyện bình thƣờng!” Anh ta đặt cuốn sách xuống rồi mỉm cƣời, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.
“Có phải vậy không, anh trai?” Izumi thầm thì vào tai John.
“Này Terry, cậu có nghe thấy không? Cô ấy gọi cậu là „anh trai‟ đấy!” anh ta chọc.
Izumi đập tay vào John một cái. Terry cƣời.
“Bạn bè là để làm gì?” Thình lình, sự vui vẻ của họ bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa.
“Để mình ra xem,” Terry vừa nói vừa đứng lên rồi đi về phía cửa.
“Có phải Izumi ở đây không?” một giọng nói quen quen hỏi. Izumi nhảy ra khỏi sofa rồi đi ra cửa.
“Kìa, chú Shunji!” Cô kêu lên rồi mở cửa mời ngƣời đàn ông vào. “Rất mừng đƣợc gặp cháu!” ông ta kinh ngạc nhìn cô.
“Mei, (tiếng Nhật nghĩa là „đứa cháu gái của tôi‟)” ông ta nói. “Chú thực sự không nhận ra cháu đấy.” Ông ta gật đầu khen. “Cháu đã trở thành một phụ nữ rồi. Thế là tốt.” Izumi giới thiệu John với ông ta.
“Chú, đây là John Johannes, chồng cháu. Anh John, đây là chú Shunji Mizukiyo, em của bố em.”
John bắt tay: “Chú Shunji, đây là Terry Davis, bạn cháu.” Terry mỉm cƣời gật đầu chào.
“Mời chú ngồi.” Izumi chỉ chiếc ghế sofa mời chú ngồi. Chú Shunji ngồi xuống rồi đƣa mắt nhìn quanh căn nhà. Căn nhà rõ ràng là không mới nhƣng đƣợc chăm chút rất kỹ lƣỡng.
“Chú mừng thấy cháu khỏe,” ông ta cất tiếng nói khi mọi ngƣời đã ngồi xuống. “Khi anh trai chú mất, chú nghĩ ngay đến hai mẹ con cháu.”
“Chú thật tốt, chú à,” Izumi nói. “Chú thấy đó, bây giờ cháu rất hạnh phúc. Đức Chúa Trời đã đối xử tốt với cháu.” Chú Shunji gật đầu, ngạc nhiên khi nghe cô nói đến Đức Chúa Trời.
“Vâng … chú chƣa bao giờ thấy cháu hạnh phúc nhƣ thế,” ông ta nhận xét. “Chú đã lặn lội từ Nhật đến đây để chắc chắn là hai mẹ con cháu khỏe mạnh. Chính trách nhiệm của chú, với tƣ cách là ngƣời đứng đầu của gia đình Mizukiyo, chú phải bảo đảm điều đó.”
“Cám ơn chú,” Izumi trả lời, cố giấu nỗi thất vọng. Cô đã hi vọng ông chú đến không phải với một nghĩa vụ gia tộc, mà là với sự quan tâm thực sự.
“Lẽ ra chú đến sớm hơn, nhƣng tìm đƣợc cháu thật là khó. Mẹ cháu khỏe chứ?”
John nói lớn: “Bà ấy ở đây vài ngày, và đã đi rồi. Lần cuối cháu gặp thì bà vẫn khỏe mạnh.”
“Tốt,” chú Shunji gật đầu, rồi đứng lên. Sau khi chào tạm biệt với mọi ngƣời, chú nói “Chú phải đi đây.”
Izumi tiễn ông chú ra cửa: “Cám ơn chú đã đến thăm,” cô lặng lẽ nói.
Ông ta gật đầu một lần nữa: “Chào cháu,” rồi quay đi. Sau lƣng ông ta, Izumi chầm chậm đóng cửa lại. John và Terry vẫn im lặng. Họ biết lý do tại sao ý nghĩ đầu tiên của ông chú là về Izumi và mẹ cô. Ông ta không muốn phải là ngƣời phụ dƣỡng gia đình của ông anh bị thất sủng của ông ta. John đứng lên đƣa tay ôm lƣng Izumi.
“Ông ta thậm chí không hỏi thăm đứa bé,” cô buồn bã nhận xét, rồi tựa mặt vào vai John. John cảm thấy cái gì đó nhảy lên nhảy xuống khi ôm cô.
“Này em, cái gì thế?” anh ta hỏi.
“Con của chúng ta bị nất cục đấy,” cô mỉm cƣời. “Khéo tƣởng tƣợng!” Terry kêu lên.
Tối đó, Izumi nằm trên giƣờng mà cảm thấy bứt rứt trong ngƣời. Cô xếp lại chiếc gối và mền, nhƣng vẫn không thấy dễ chịu hơn.
“Có chuyện gì vậy em?” John hỏi, mắt liếc nhìn đồng hồ.
“Xin lỗi, anh không có ý đánh thức em dậy.” John ngồi dậy và giở tấm chăn ra khỏi chân Izumi.
“Em có nhớ trƣớc đây anh đã từng nói bất cứ điều gì có trong lòng em đều truyền sang trái tim anh không?”
“Có, em có nhớ.”
“Từ khi chú em ra về, nỗi buồn trong em đã truyền sang anh. Em có muốn nói chuyện về điều đó không?”
“Chú Shunji thƣờng rất tốt,” Izumi bắt đầu. “Chú luôn luôn là ngƣời bà con mà em yêu mến. Chú đã thay đổi nhiều. Thậm chí chú còn không muốn ở lại đây lâu hơn nhƣ chú đáng phải làm, để sự thất sủng của em khỏi phải đổ lại trên chú.” Izumi gạt mấy giọt nƣớc mắt trên má.
“Hãy cầu nguyện cho chú, em à. Của cải và trách nhiệm đã làm chú thay đổi. Và bởi bàn tay của Đức Chúa Trời, những thứ đó rồi sẽ làm chú thay đổi trở lại! Lần này ngợi khen Đức Chúa Trời!” John vừa nói vừa sửa lại gối cho Izumi. “Chúa Jesus đã nói rằng ngƣời giàu vào nƣớc thiên đàng còn khó hơn lạc đà chui qua lỗ kim. Nhƣng Ngài cũng nói rằng với Đức Chúa Trời, mọi sự đều có thể.” Izumi nhắm mắt lại, rồi ngáp. Giấc ngủ dƣờng nhƣ khó cuối cùng cũng đã kéo đến. John hôn lên trán vợ, rồi ngả lƣng xuống.
“Cám ơn Chúa,” anh ta thầm nguyện, “vì Ngài đã ban Izumi cho con chứ không phải cho chú Shunji.” Anh ta trò chuyện với Bạn của mình một lúc lâu nữa rồi chìm vào giấc ngủ.
Đến đây đã hết tháng thứ sáu của Izumi.
“Khi con nằm, chẳng có điều sợ hãi; Phải, con sẽ nằm đƣợc ngủ ngon giấc.” Ch 3:24
“Ai khôn ngoan chinh phục nhiều linh hồn.” Ch 11:30
Chương 23: TIẾNG CƯỜI VÀ NƯỚC MẮT
“Nhƣng tôi nay là ngƣời thể nào, là nhờ ơn Đức Chúa Trời, và ơn Ngài ban cho tôi cũng không phải là uổng công vậy.” ICo 15:10
Ba tháng cuối của Izumi hứa hẹn nhiều sự kiện đáng nhớ. Mỗi ngày, sự hồi hộp chờ đợi mỗi tăng lên trong ngôi nhà nhỏ màu vàng của họ. John thấy mình không thể tập trung tâm trí vào công việc. Thỉng thoảng anh ta thò đầu sang theo dõi Izumi.
“Mọi việc đều ổn chứ?” anh ta hỏi. Izumi nhìn lên và mỉm cƣời kiên nhẫn. “Vâng, ổn cả, anh John à.”
John thở ra: “Em sẽ cho anh biết nhé? Anh ở trong phòng kế bên đây,” anh ta giải thích nhƣ thể cô sẽ sinh em bé mà không nói cho anh biết vậy.
“Dĩ nhiên rồi,” cô cƣời.
“Chƣa bao giờ thấy John lo lắng nhƣ thế,” Terry nhận xét. “À, mà hai bạn đã quyết định đặt tên gì cho đứa bé chƣa?”
“Em muốn đặt tên nó là „Sabrina‟ theo tên mẹ John, nhƣng John không thích thế. Mẹ anh tên gì vậy, Terry?” Izumi tò mò hỏi. Terry ậm ờ né tránh câu hỏi rồi đổi chủ đề. Izumi chú ý thấy anh ta đang tránh né, cô im lặng.
Tối hôm đó, khi Terry đã yên vị trên chiếc trƣờng kỷ trong phòng khách, Izumi dò hỏi John về Terry.
“Tại sao em tò mò thế?” John hỏi.
“Còn hơn là tò mò. Terry thực sự bị tổn thƣơng khi em hỏi về mẹ anh ấy.” John nhìn xuống buồn bã.
“Lúc Terry tám tuổi, cậu ấy thƣờng xuyên bị cha ghẻ lạm dụng và đánh đập. Khi nhân viên xã hội đến để đƣa cậu ấy về nuôi và chăm sóc thì mẹ cậu ấy cầm dao kề vào cổ cậu ấy dọa giết chứ không để họ đƣa cậu ấy đi.” Họ phải tìm cách giật lấy con dao trong tay bà ta rồi đƣa Terry về nhà trẻ để nuôi dạy.” John nhìn Izumi. Nƣớc mắt chảy ra từ đôi mắt cô. John kéo cô lại gần: “Mỗi khi anh nhớ lại chuyện đã xảy ra cho Terry, anh cảm tạ Chúa vì em không chịu cảnh ngộ nhƣ cậu ấy.” Tiếc thay, ngƣời ta thƣờng chứng kiến những chuyện nhƣ trƣờng hợp của Terry. Nhƣng vì ơn Chúa, chúng ta cứ sống. John đỡ vợ nằm xuống giƣờng rồi đắp chăn cho cô. Ký ức về ngƣời cha trở về với cô. Những giọt nƣớc mắt tiếp tục lăn trên má.
“Này em, đừng khóc nữa. Mọi việc nay đã tốt rồi,” anh ta an ủi. Bỗng Izumi ngồi ngay dậy.
“Anh John! Đã đến lúc rồi!” Cô phấn khởi nói nhỏ. Cặp mắt John mở to.
“Bây giờ à? Còn tới hai tuần lễ nữa mới tới ngày cơ mà? Em chờ đƣợc không?” anh ta lo lắng hỏi.
“Bác sĩ Chambers nói có thể em sẽ sinh sớm,” cô vừa nói vừa vội đi lấy vali. John chạy sang phòng khách kêu Terry dậy.
“Terry! Cô ấy sắp sinh em bé rồi!” anh ta phấn khởi reo lên. “Dĩ nhiên rồi,” Terry ngáp.
“Bây giờ đây, Terry, ngay bây giờ!”
“Ngay bây giờ à?!” Terry nhảy ra khỏi trƣờng kỷ.
“Anh John, hãy gọi bác sĩ báo cho ông ta biết chúng ta đang trên đƣờng đến bệnh viện,” Izumi từ trong phòng ngủ nói ra. “Anh Terry, anh xách dùm chiếc vali.”
Gọi điện xong, John chạy ra nhà xe sau nhà rồi nổ máy. Terry đỡ Izumi bƣớc xuống mấy bậc tam cấp. Izumi vào xe rồi ngồi ở ghế sau.
“Terry, anh vào đi. Bọn em không thể đi mà không có anh,” cô nói tỉnh tề khi thấy Terry do dự. Anh ta mỉm cƣời rồi bƣớc vào ngồi bên cạnh John.
Chặng đƣờng ba dặm đến Chaumont sớm kết thúc trƣớc khi những cơn đau kịp đến với Izumi.
“Cậu đi với Izzy,” Terry nói khi John dừng xe trƣớc bệnh viện. “Mình sẽ đƣa xe ra bãi.” Terry nhìn theo khi John và Izumi chậm chạp bƣớc vào bệnh viện.
Sau khi làm thủ tục nhập viện, Bác sĩ Chambers dẫn họ tới khu vực xét nghiệm – hộ sinh – hồi sức.
“Xin phép cho bạn tôi vào với.” John nói khi thấy Terry đứng ngoài hành lang. “Anh ấy có phải là ngƣời nhà của vợ anh không?” cô y tá hỏi.
“Phải,” Izumi nói xen vào khi đang nằm trên giƣờng lắng nghe cuộc trao đổi. Cô y tá gật đầu cho anh ta vào rồi đóng cửa lại.
“Tử cung đang mở, thƣa ông Johannes,” ông bác sĩ Chambers nói. “Càng gần sinh nở, tử cung càng co bóp mạnh. Hãy cố làm cho cô ấy thƣ giãn, và hãy thở sâu nhƣ tôi đã bảo. Vài phút nữa tôi sẽ trở lại.”
John ngồi xuống ghế cạnh giƣờng Izumi, trong khi đó Terry đứng trong góc phòng, không để ý gì tới chiếc ghế trống bên cạnh mình.
“Này em,” John nắm tay Izumi, “Anh đây này.” Izumi mỉm cƣời yếu ớt. Lƣng cô căng lên rồi lại giãn ra theo từng cơn đau. Tuy không nói ra nhƣng Izumi trở nên sợ. “Em đang làm tim anh tan vỡ,” John thầm thì, tay nắm chặt bàn tay cô. “Em có nhớ „mỗi khi tôi sợ hãi, tôi tin cậy nơi Ngài‟ không?” anh ta hỏi.
“Những lời thật mầu nhiệm,” Izumi nói. Cô nhớ lại giọng nói vững vàng và kiên định của John khi anh ta nói với mẹ cô vào buổi tối trên chuyến xe buýt về Three Mile Bay. Cô có thể nghe thấy tiếng sấm rền vang trong không gian, và những ánh chớp duỗi những ngón tay sắc lạnh của chúng trong bầu trời đêm. Dù John không biết, nhƣng anh ta đã bị mẹ cô có những lời nhận xét lạnh lùng. Tuy vậy, anh ta đã khích lệ một niềm hi vọng trong một bông hoa dại: “Hãy tin cậy nơi Đấng Quan phòng.”
“Em yêu anh, John,” Izumi nói giữa những cơn quặn thắt. John nhăn mặt khi thấy Izumi đau đớn.
“Anh cũng yêu em.”
Bác sĩ Chambers trở lại khám cho Izumi, trong khi đó Terry ngồi cúi đầu giữa hai đầu gối. “Đứa bé đang di chuyển vào vị trí,” ông ta thông báo.
Ngƣời Izumi ƣớt đẫm mồ hôi. Cô chƣa bao giờ cảm thấy suy kiệt nhƣ thế trƣớc đây bao giờ. John cảm thấy nhƣ có một vòi nƣớc đang xả ra trên vai mình. Anh ta quay lại nhìn, thấy Terry mặt trắng nhƣ một tờ giấy đang đứng sau lƣng.
“Cô ấy có cần mình ở đây không?” anh ta lặng lẽ hỏi.
“Đƣợc rồi, Terry. Bây giờ cậu có thể ra ngoài,” John vỗ lƣng anh ta thông cảm. Terry nhìn Izumi lần nữa rồi nhanh chóng bƣớc ra.
Những cơn đau của Izumi diễn ra càng dồn dập, Bác sĩ Chambers cho tiêm thuốc giảm đau.
“Vợ anh vẫn tỉnh táo, nhƣng sẽ hết cảm giác đau đớn,” ông ta giải thích. Một nụ cƣời hiện lên trên gƣơng mặt Izumi. Cơn đau đã biến mất, tuy những cơn co thắt thì trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
“Ô, xin cám ơn!” cô kêu lên.
“Không có gì, thƣa bà Johannes,” Bác sĩ Chambers đáp lại, không nhận ra rằng cô đang nói lời cám ơn với một Ngƣời nào đó.
Sau năm mƣơi phút “RẶN ĐI!” và “THỞ SÂU VÀO!”, bác sĩ thông báo đã thấy cái đầu hoàn hảo.
“Anh đây này, em yêu,” John nói khi nắm chặt bàn tay vợ. Izumi không có thời gian nghĩ đến việc mình kiệt sức. Tiếng thúc giục to quá mạnh quá để cô có thể phớt lờ. Chẳng bao lâu, cô nghe một tiếng “RA RỒI!” thật to và sau đó là tiếng khóc chào đời của con gái mình. Các y tá vỗ tay, Bác sĩ Chambers cƣời toe khi ông đặt đứa bé tí hon vào tay Cô. Cô không ngờ con ngƣời bé nhỏ này vừa ra từ mình. Niềm hạnh phúc của cô không từ ngữ nào có thể mô tả đƣợc. Cô nhìn lên gƣơng mặt rạng rỡ của John. Anh ta ở trong một tâm trạng nửa cƣời nửa khóc, không tìm đƣợc lời nào để nói, anh ta hôn trán cô.
“Ngƣời đàn bà, lúc sanh thì đau đớn, vì giờ mình đến rồi; song khi đứa con đã lọt lòng, ngƣời không còn nhớ đến sự khốn khổ nữa, mừng rằng mình đã sanh ra một ngƣời trong thế gian.” Gi 16:21
Chương 24: NGÀI CÓ THỂ LÀM
“Nàng thông minh tốt đẹp.” ISa 25:3
Izumi nhìn chăm vào đôi mắt xanh của con gái. Cô vuốt ve cái đầu tí hon của nó, và lấy làm lạ về mái tóc dày đen nhánh của nó.
“Nhìn kìa!” cô nói với John: “Hãy xem những ngón tay tí hon của nó kìa!” John cƣời toe. Anh ta lấy làm vừa lòng khi thấy đứa bé giống mẹ nhƣ đúc. Một cô y tá ra gặp Terry, và chẳng bao lâu anh ta cũng trầm trồ khen ngợi.
“Xin chúc mừng!” anh ta nói lớn.”À, mà nó tên gì vậy?” John cƣời rộng miệng: “Abigail Dove Johannes.” Cặp mắt Terry mở to.
“Ha ha! Cậu chọn cái tên mà mình gợi ý!”
John và Izumi đã chọn cái tên mà Terry đã đề nghị. Abigail, vợ của Vua Đa-vít, đƣợc mô tả là ngƣời phụ nữ “thông minh và tốt đẹp.” Họ muốn con gái mình là một ngƣời “khôn ngoan,” còn “tốt đẹp” thì đứa bé đã có rồi. John kiên trì giữ cái tên lót. Abigail là hình ảnh về vợ anh ta.
“Bây giờ mình đã có hai chị ‘bồ câu’,” anh ta dịu dàng nói, nhìn gia đình nhỏ của mình.
“Mình không ngờ rằng cậu đã chọn cái tên mình đã đề nghị đấy,” Terry vẫn còn ngạc nhiên.
Hai ngày sau, John đƣa Izumi và Abigail về nhà. “John,” Izumi nói, “anh vẫn chƣa bồng Abby.” “Không, anh sẽ làm ‘gãy’ nó mất.”
“Nó là con gái anh. Anh sẽ không làm ‘gãy’ nó đâu,” Izumi nói chắc chắn. “Này, hãy bồng nó. Chú ý đỡ cái đầu.”
John cẩn thận đỡ lấy con gái.
“Nó nhẹ làm sao,” anh ta quan sát. Mọi ngƣời đều cƣời. Bỗng, một tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí vui vẻ.
“Để mình ra xem,” Terry nói rồi đứng lên. Anh ta mở cửa, thấy một ngƣời phụ nữ cao, tóc vàng.
“Có phải Izumi ở đây không?” bà ta hỏi.
“Phải,” Terry nói, “để tôi vào báo cho cô ấy biết.” Anh ta quay lại đi gọi Izumi, nhƣng ngƣời phụ nữ chen tới. Chẳng bao lâu, bà ta đã có mặt trong phòng khách nhỏ. Izumi nhìn lên và ngạc nhiên.
“Mẹ!” cô kêu lên. John đứng dậy, rồi đến bên cạnh Izumi, đứng sát vào cô để tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Tao sẽ không nói rằng tao vui khi gặp lại mày,” bà Anna bắt đầu, “sau khi mày đã đột ngột bỏ đi. Cho nên,” bà ta vừa nói vừa nhìn chòng cọc vào đứa bé nằm trong nôi ở cuối căn phòng, “đó là cách mày giữ chồng mày. Tao là kẻ vô phƣớc, tao có một đứa con gái.” Izumi ngồi im, choáng váng bởi sự dữ dằn của mẹ.
“Bà Mizukiyo, đây là Abigail, con gái tôi,” John tuyên bố một cách điềm tĩnh. Anh ta giận run, nhƣng quyết không tỏ ra. Hai hàm răng anh ta nghiến chặt, trong đầu nghĩ rằng chồng của con gái bà ta sẽ không cƣ xử với con gái bà theo cách mà ông Mizukiyo đã cƣ xử với bà.
“Tao sẽ bán ngôi nhà. Hãy ký vào đây,” bà ta yêu cầu, tay chìa ra một tờ giấy cho Izumi. John bƣớc tới lấy tờ giấy từ tay bà ta. Sau khi đọc lƣớt qua, anh ta đƣa cho vợ. Izumi nhìn anh ta, mong anh ta sẽ nói thay mình.
“Em yêu, đó là nhà của em. Em hãy tự mình quyết định.”
Izumi lấy hết can đảm: “Con đã luôn tự hỏi tại sao ông bà ngoại để ngôi nhà lại cho con, chứ không phải cho mẹ. Nay con đã làm mẹ, nên con biết tại sao. Con muốn con gái mình biết vâng lời Đức Chúa Trời và đƣợc an toàn. Ông bà ngoại hẳn đã mong muốn cho con điều tƣơng tự.” Izumi giữ chặt Abby trong khi bà Anna nhìn chăm chăm đứa con gái một của mình.
“Tao ghét mày!” bà Anna nói trong hơi thở hổn hển.
Terry bƣớc tới mở cửa, mời bà ta đi ra. Bà ta bƣớc ra cũng vội vã nhƣ khi đến, vẫn đầy lòng cay đắng. Izumi bỗng òa ra khóc ngay khi cánh cửa đã khép lại. John bồng Izumi đến giƣờng, rồi đặt Abigail vào trong nôi bên cạnh cô.
“Hãy cố nghỉ ngơi đi em. Một ngày nào đó, mẹ em sẽ ăn năn. Đức Chúa Trời đã hứa. Ngài có thể làm đƣợc. Trƣớc đây, Ngài chƣa bao giờ quên em. Sau này Ngài cũng sẽ không bao giờ quên. Hãy cố vui lên.” Izumi nắm chặt bàn tay John.
“Em rất hạnh phúc. Khi nhớ lại cách bố đối xử với mẹ, thì em nhận ra rằng em thật đƣợc phƣớc biết bao khi có anh làm chồng. Anh thật tử tế, hiền lành và thật tốt. Đức Chúa Trời đã cho em nơi nƣơng tựa. Ƣớc gì mẹ em hiểu. Nhƣng, khi ngƣời ta không biết Đức Chúa Trời thì làm sao ngƣời ta làm sao hiểu đƣợc tình yêu.” John siết chặt tay cô. “Hãy ở đây với em,” cô van. John nằm xuống bên cạnh cô. Chẳng bao lâu, Izumi chìm vào giấc ngủ. Terry nhìn vào phòng qua cánh cửa mở.
“Mọi việc ổn chứ?” anh ta hỏi nhỏ. Nét mặt bình yên của John đủ để trả lời anh ta.
Terry thở ra bằng lòng, rồi lặng lẽ khép cửa lại.
Bảy năm sau, khi tiếng cƣời đùa của Abigail tràn ngập ngôi nhà mà ông bà cố của nó để lại cho nó, thì một lá thƣ quan trọng đƣợc gửi tới. Bên trong, Izumi đọc thấy những dòng chữ của mẹ nhƣ sau:
“Thƣơng mến gởi con Izumi,
Vào lúc bức thƣ này đến tay con, thì linh hồn mẹ đã lìa đất này mà lên thiên đàng rồi. Lần cuối cùng khi mẹ rời khỏi con – dƣờng nhƣ đã hơn bảy năm rồi – mẹ biết trong lòng
rằng mẹ đã đá phải gai nhọn. Nhƣ Phao-lô đã nói: ‘Ta là Jesus mà ngƣơi đƣơng bắt bớ:Ngƣơi đá nhằm gai nhọn thật khó cho ngƣơi thay’ (Cong 9:5). Trong hầu hết cuộc đời mẹ, câu Kinh Thánh này đã đúng với mẹ. Mẹ cầu nguyện để con sẽ dành một chỗ trong tim mà tha thứ cho mẹ. Căn bệnh ung thƣ đang giết chết cơ thể mẹ, do những năm dài cay đắng đã ăn sâu trong lòng mẹ. ‘Đức Chúa Jesus Christ đã đến trong thế gian để cứu vớt kẻ có tội, ấy là lời chắc chắn đáng đem lòng tin trọn vẹn mà nhận lấy; trong những kẻ có tội đó, MẸ LÀ ĐẦU.’ (ICo 1:15). Izumi, hãy tha thứ cho mẹ.
Ôi, lạy Chúa! Xin mau cho đến cái ngày con sẽ về với Ngài! Nhƣng dù đã lên thiên đàng, lòng con cũng vẫn mong ƣớc nóng bỏng rằng ‘Xin hãy đến mau chóng!’ ‘không lẽ nào Chúa làm điều nhƣ vậy, diệt ngƣời công bình luôn với kẻ độc ác; đến nỗi kể ngƣời công bình nhƣ ngƣời độc ác. Không, Chúa chẳng làm nhƣ vậy bao giờ! Đấng đoán xét toàn thế gian, lại không làm sự công bình sao? (Sa 18:25). Lạy Chúa, xin hãy giải thoát con gái con và gia đình nó khỏi sự đoán xét sẽ đến. Xin hãy đến mau chóng. Amen.
Mẹ yêu con. Izumi, mẹ sẽ sớm gặp lại con.”
Những giọt nƣớc mắt cảm tạ và ngợi khen chảy dài trên mặt hai vợ chồng Izumi.
Terry phá tan sự im lặng: “Dù vậy, lạy Chúa Jesus, xin hãy đến.”
“Bây giờ, ta, Nê-bu-cát-nết-sa, ngợi khen, tôn vinh, và làm cả sáng Vua trên trời; mọi công việc Ngài đều chân thật, các đƣờng lối Ngài đều công bình; và kẻ nào bƣớc đi kiêu ngạo, Ngài có thể hạ nó xuống.” Da 4:37
“Kiên tâm chờ đợi Con Ngài trở lại; vì Chúa Jesus đã phục sinh và cứu chúng ta khỏi cơn đoán phạt tƣơng lai.” ITe 1:10